Trời bên ngoài đã nhá nhem tối, con đường từ lan viên về tường vi viên có đèn đường, hơn nữa hôm nay mười lăm, trăng cũng tròn.
"Hôm nay bị dọa rồi?" Hàn Thanh Từ mở miệng hỏi.
Khương Bích Tuyết ngửa đầu xem ánh trăng lấy lại tinh thần, "Còn không đến mức đấy."
Hàn Thanh Từ hỏi như vậy, đại khái là bởi vì lúc ấy cái muỗng của cô rơi trên mặt đất, hắn cho rằng cô đã chịu kinh hách, thực ra cái muỗng kia là bởi vì chấn động nên mới ngã xuống.
Chuyện xảy ra vừa rồi cũng không ngoài dự đoán, lẽ ra cô phải nghĩ đến tình huống như vậy từ lâu, dù sao cô cũng hiểu gia đình này, "Tôi cảm thấy anh quá mức công tư phân minh rồi."
Hàn Thanh Từ vậy mà lại tự nhiên cùng cô hàn huyên, "Như vậy là tốt hay không tốt?"
Khương Bích Tuyết nói: "Mỗi cái đều có cái hay của nó. Cái tốt là nó có thể làm cho công ty phát triển tốt hơn. Cái không tốt là nhất định sẽ khiến cho người nhà bất mãn, giống như Hàn phu nhân vừa mới nói, anh cùng Minh Huy đều là con của ba, nhưng mà địa vị ở công ty lại chênh nhau rất lớn."
"Tôi cũng là từ cấp thấp nhất đi lên." Hàn Thanh Từ nói.
Khương Bích Tuyết có chút kinh ngạc, "Thật sao?" Cô cho rằng hắn vừa vào công ty đã là phó tổng thường vụ.
"Ba đối với tôi cũng chưa từng thiên vị."
Hàn Thanh Từ là người có năng lực rất mạnh, dựa vào năng lực của bản thân thậm chí ở công ty khác cũng có thể leo lên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/moi-ngay-deu-muon-cung-dai-lao-ly-hon/1304866/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.