Tiểu Hổ quay đầu, nhắm mắt mà trả lời trật ý của hắn: "Em không đau."
Phương Khởi Châu trở nên trầm mặc, hắn rất muốn xoa lên vết bầm đen, thế nhưng lại không dám xoa. Mấy vết bầm đen này trước đây hắn có đầy người, thậm chí còn nghiêm trọng hơn nhiều lắm. Nhưng mà chỉ nhìn cậu có vết thương nhỏ như vậy, Phương Khởi Châu cũng cảm thấy tim mình đau, thân thể cũng đau nữa. Bởi vì Tiểu Hổ có tình trạng đặc biệt, Phương Khởi Châu sợ cậu sẽ khó hòa nhập với mọi người, cho nên đã yêu cầu lớp năng khiếu chỉ nhận những đứa trẻ mười tuổi trở xuống. Nhưng mà bây giờ nhìn lại, đứa trẻ có ác ý có lẽ còn đáng sợ hơn cả người lớn, tuy rằng trí tuệ của Tiểu Hổ không có vấn đề, thế nhưng cuộc sống này còn rất nhiều chuyện mà cậu chưa biết lắm.
Ví như Tiểu Hổ không biết, không phải tất cả đứa trẻ đều như cậu, một viên kẹo sẽ làm cậu cảm kích rất lâu, nhưng những đứa trẻ khác có lẽ sẽ không như vậy. Được viên kẹo thứ nhất, ai cũng sẽ muốn có viên kẹo thứ hai, Tiểu Hổ cũng muốn, nhưng Tiểu Hổ cảm thấy nếu không có cũng sẽ không sao, mà nếu đổi lại là đứa trẻ khác, có lẽ sẽ oán giận mình, cảm thấy việc mình phải cho kẹo là chuyện đương nhiên, không hề chấp nhận bản thân nó sai.
Chính bởi vì đầu óc của một đứa trẻ rất đơn giản, suy nghĩ ngây thơ, cho nên mới dễ dàng phạm sai lầm.
Hắn lau khóe mắt Tiểu Hổ, vệt nước khô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/moi-ngay-deu-muon-om-om/404953/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.