Ngày Tạ Linh Ngọc rời đi, dưới chân núi Tư Quy (思歸山) tuyết rơi rất lớn, trên những cây trong rừng Bất Quy (不歸林) đều phủ một lớp tuyết trắng.
"Linh Ngọc sư huynh, đây là lương khô ta chuẩn bị cho huynh." Vân Thanh ngậm một túi trữ vật đưa cho Tạ Linh Ngọc, "Trong đó có sâu hoa và cá Ngân Sương." Tạ Linh Ngọc lễ độ nhận lấy, y phục màu nguyệt bạch bị gió thổi tung, tựa như chỉ cần một khắc nữa là sẽ xé gió bay đi. "Sau này huynh rảnh rỗi phải đến thăm chúng ta nhé." Vân Thanh lưu luyến chạy quanh Tạ Linh Ngọc, Tạ Linh Ngọc vươn ngón tay dài, khẽ vuốt đầu Vân Thanh: "Nếu có dịp, nhất định ta sẽ đến."
So với sự lưu luyến của Vân Thanh, Vân Bạch bình thản hơn nhiều: "Với tu vi của ngươi bây giờ, muốn đi ra khỏi rừng Bất Quy có lẽ mất ba đến bốn tháng. Mùa đông ở rừng Bất Quy rất lạnh, may mà phần lớn yêu thú đều ngủ đông vào mùa này." "Tiền bối Vân yên tâm, vãn bối đã liên hệ với môn phái, các sư huynh trong tông môn sẽ đến đón ta trên đường." Tạ Linh Ngọc nắm chặt túi trữ vật mà Vân Thanh tặng, cúi đầu hành lễ với Vân Bạch và Vân Thanh rồi mang theo trường kiếm của mình quay lưng rời đi, rất nhanh sau đó Vân Thanh không còn nhìn thấy bóng dáng của hắn nữa.
"A... Đi rồi..." Vân Thanh dậm chân trên tuyết, Tạ Linh Ngọc thật tốt, tuy hắn không chủ động nói chuyện, nhưng chỉ cần Vân Thanh hỏi, hắn sẽ giải thích rất tỉ mỉ. Hắn còn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/moi-ngay-kim-o-deu-ban-ron/2791708/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.