Vân Thanh vốn là một yêu quái thường hay làm việc ở nhà. Đôi cánh của hắn so với các yêu cùng lứa thì cực kỳ mạnh mẽ, ngay cả khi phải kéo theo Tạ Linh Ngọc cùng thanh kiếm Lưu Quang của hắn, Vân Thanh vẫn có thể bay từ chân núi lên đến lưng chừng núi. Ngày thường, nếu Vân Bạch có tâm trạng tốt, còn sẽ giúp hắn xoa bóp đôi cánh. Vân Thanh rất tự tin về khả năng bay của mình, đặc biệt là khi hắn khoác lên mình lớp lông vũ đen dày đặc, hắn cảm thấy bản thân có thể bay cao đến tận trời. Dù ở Bất Quy Lâm có những nơi không thể bay, mỗi khi vừa cất cánh liền cảm nhận áp lực cực lớn, nhưng ở Trạch Quốc này, Vân Thanh lại cảm thấy mình có thể bay rất giỏi.
Tuy nhiên, lúc này Vân Thanh đã mệt lắm rồi, hắn cảm thấy mình đã bay rất lâu rất lâu, mà cảnh vật dưới chân gần như không thay đổi. Hắn chọn một cái cây trông có vẻ ổn để dừng lại, rồi lấy la bàn ra xem. La bàn rung lên một chút, rồi chỉ rõ ràng về hướng Nam. Vân Thanh duỗi chân ngồi phịch xuống một cành cây nhỏ, đôi cánh xếp lại bên cạnh cành cây, cả cánh tay và đôi cánh đều tê mỏi. Hắn đưa mỏ ra nhẹ nhàng chải chuốt lông trên đôi cánh, rồi lôi ra một con sâu bướm khô nhai nhỏ nhẻ.
Xung quanh là một vùng nước mênh mông, ngoài tiếng nước chảy, hắn không nghe thấy âm thanh nào khác, thế giới này dường như chỉ còn lại mình hắn. May thay, hắn vẫn có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/moi-ngay-kim-o-deu-ban-ron/2791715/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.