Chuyện vốn dĩ có thể giải quyết chỉ bằng một lời xin lỗi, nay lại phát triển thành cuộc chiến của Tam giới. Nếu Mặc Trinh biết trước sự việc sẽ diễn biến như thế này, hắn thà chết cũng không dám ra oai. Cảm giác thiếu dưỡng khí và linh khí bị cạn kiệt thật sự rất tệ, hắn cảm thấy đầu óc mình sắp nổ tung, chắc chắn là do Vân Thanh đã cho hắn ăn thứ gì đó! Hắn sắp chết rồi, sắp chết thật rồi... Lần *****ên trong đời, Mặc Trinh cảm nhận cái chết gần đến vậy, trong đầu hắn thậm chí còn hiện lên những hình ảnh từ thuở nhỏ.
A... Đại ca, Nhị ca... Ta sắp chết rồi. Cơ thể Mặc Trinh co giật vài cái, vốn dĩ quấn chặt lấy Vân Thanh, giờ dần dần mất hết sức lực. Ngay khi Vân Thanh tưởng rằng mình đã thắng, thì trên người Mặc Trinh bỗng phát ra một luồng linh quang màu đen. Vân Thanh không kịp phòng bị, bị linh quang đánh trúng trực tiếp. Chỉ nghe thấy một tiếng "rắc" giòn giã, Vân Thanh cảm nhận có thứ gì đó trên người mình đã vỡ nát. Bản thân hắn cũng bị luồng linh quang này đánh văng ra xa.
Là con cháu của các đại năng, ai mà chẳng có hai ba món bảo mệnh. Mặc Trinh mang theo một đạo linh khí bảo mệnh mà Đại ca hắn cầu được từ Yêu Thần Tuần Khang (旬康),còn Vân Thanh thì mang theo linh khí của Đế Tuấn (帝駿). Khi cảm nhận được nguy hiểm, khí tức của các Yêu Thần tự động kích hoạt, và rồi... hồ Kính phát nổ. Đúng vậy, nổ tung.
Nước hồ Kính đột
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/moi-ngay-kim-o-deu-ban-ron/2791877/chuong-181.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.