Phượng Vân Bạch chưa bao giờ là một tu sĩ dễ nói chuyện. Là Tiểu Phượng Quân của Phượng tộc, từ khi sinh ra cho đến hiện tại, hắn luôn dùng những thứ tốt nhất. Hắn là một con phượng hoàng cao ngạo và tôn quý, bình thường chẳng thèm liếc mắt nhìn ai.
Vừa rồi, hắn chỉ tình cờ đi ngang qua con đường nhỏ, cảm giác như có thứ gì đó quan trọng đang gọi hắn. Cuối cùng, hắn nhìn thấy con gà hoa mập mạp, tròn trịa, dễ thương trước mắt. Thực ra, nói thật, nó trông rất đáng yêu. Nhưng Phượng Vân Bạch là ai chứ, ngoài cứng trong mềm, dù hài lòng với ngoại hình của Vân Thanh, hắn vẫn phải tìm cách gây khó dễ.
Cảm giác này thật kỳ lạ. Nếu là ở Phượng tộc, một tiểu yêu quái như Vân Thanh, hắn sẽ chẳng thèm liếc nhìn. Thế nhưng chỉ một cái liếc mắt, Phượng Vân Bạch đã dung túng Vân Thanh. Hắn nhìn thấy Vân Thanh bay lên đầu Mặc Trạch nhưng cũng không nói gì. Có lẽ, giữa hắn và Vân Thanh thật sự có mối quan hệ nào đó.
Vân Thanh giúp Vân Bạch dọn dẹp phòng, chàng đã ở bên cạnh Vân Bạch nhiều năm, nên cũng biết rõ sở thích của hắn. Phượng Vân Bạch phát hiện con gà này ngoài ý muốn lại rất hợp với hắn. Vân Thanh vừa theo hắn vào phòng chưa được bao lâu, cả căn phòng đã bừng sáng, ngăn nắp hẳn lên. Vân Thanh vừa giũ chăn vừa lầm bầm: "Vân Bạch, ngươi lại ăn trên giường rồi, nhìn giường bẩn chưa kìa. Ngươi không sợ sâu răng sao, từ giờ không được ăn như vậy nữa.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/moi-ngay-kim-o-deu-ban-ron/2791880/chuong-184.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.