Phi chu bay suốt nửa tháng rồi dừng lại ở một bến cảng trên Vô Tận Hải, nếu không tận mắt chứng kiến, rất ít người có thể tin được giữa biển cả mênh mông lại có một bến cảng lớn đến vậy. Gọi là bến cảng, thực ra đó là thi thể của một con thần thú Huyền Vũ (玄武) đã chết, xác của nó sừng sững nổi trên Vô Tận Hải, hàng triệu năm qua vô số sinh linh đã sinh sôi nảy nở trên thân thể của Huyền Vũ, nơi này đã trở thành một thành trì thịnh vượng.
"Nơi này gọi là Khốn Long Ngạn (困龍岸),nghe nói vào thời thượng cổ, tộc Huyền Vũ đã có một trận đại chiến với Long tộc tại đây. Tộc Huyền Vũ đã vây khốn sáu nghìn quân tinh nhuệ của Long tộc tại nơi này, phần lớn trong số đó không thể nổi lên mặt nước và đã bỏ mạng." Trì Ngạo đại tướng chỉ vào vùng nước xanh đen dưới mặt biển, "Nếu ngươi xuống nước, vẫn có thể thấy xác của những chiến sĩ Long tộc đã ngã xuống."
Lời nói của Trì Ngạo có vẻ nhẹ nhàng, nhưng Vân Thanh lại cảm nhận được sự nặng nề và tôn kính trong đó. Vân Thanh cúi đầu hành lễ với mặt nước, bất kể là chiến sĩ của tộc nào, họ đều đáng được tôn trọng. Hắn kính trọng những linh hồn đã khuất, kính trọng sự hy sinh của họ để đổi lấy hòa bình ngày hôm nay, kính trọng những anh linh vẫn còn đang bảo vệ nơi này.
Nhưng sau khi kính lễ xong, Vân Thanh lại âm thầm suy nghĩ cách hạ độc Mặc Trạch và Phượng Cửu Ca.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/moi-ngay-kim-o-deu-ban-ron/2791906/chuong-210.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.