Hoan Hoan vô cùng thất vọng, không ngờ Vân Thanh còn nhỏ như vậy mà đã biết trốn hắn. Hoan Hoan nói đủ lời hay cũng không khiến Vân Thanh cho hắn chạm vào. Cuối cùng, Hoan Hoan đứng trước cửa Phượng Quy Lâu, tức tưởi bật khóc, nước mắt tuôn rơi. Thấy Hoan Hoan khóc, Vân Thanh thò đầu ra từ trong lòng Tạ Linh Ngọc: "Chíp." Tạ Linh Ngọc nói với Vân Thanh: "Nếu ngươi thật sự không muốn bị Hoan Hoan chạm vào, không cần phải miễn cưỡng." "Chíp..."
Hoan Hoan khóc đến mức mặt mũi đầy nước mắt, sau đó liền cảm thấy có gì đó mềm mại cọ vào má mình. Hắn mở mắt, quay đầu lại thì thấy gà con vàng đang ngồi xổm trên vai hắn. "Chíp." Vân Thanh kêu lên một tiếng nhỏ, ngay lập tức Hoan Hoan quên sạch buồn bã, hắn cười rạng rỡ, cẩn thận đưa tay ra vuốt nhẹ bộ lông mịn của Vân Thanh.
Trong Phượng Quy Lâu, Liên Vô Thương cuối cùng cũng phải ngoan ngoãn nằm xuống, Ôn Hành không cho y đi lại nhiều. Liên Vô Thương nằm yên nghe tiếng cười của Hoan Hoan bên ngoài cửa sổ, cảm thấy như thể đã trải qua một đời. Y suýt nữa đã không thể quay về. Y đưa tay đặt quả trứng của Vân Bạch lên lòng bàn tay, vuốt v e nó một cách dịu dàng. Cảm giác còn sống thật tốt.
"Quân Thanh, lúc ngươi quyết định niết bàn, rốt cuộc trong lòng đang nghĩ gì?" Liên Vô Thương khẽ hỏi quả trứng, nhưng trứng vẫn bất động. "Có phải ngươi nghĩ rằng chỉ cần cứu được Vân Thanh, mọi thứ khác đều không quan trọng, đúng không? Ngươi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/moi-ngay-kim-o-deu-ban-ron/2791957/chuong-261.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.