Edit: Arisassan
Rừng Nguyệt Khiến cách vương thành một canh giờ đi đường, quy mô cũng không lớn, người thường đi bộ hai canh giờ là đã có thể băng qua được, chưa kể do có liên quan đến câu chuyện quái đàm truyền lưu khắp nơi nên thường được võ giả thiếu niên trong vương thành xem là nơi để thử thách lòng can đảm.
Lúc Dung Dực mười hai tuổi cũng từng cùng đồng học tới nơi này để thử thách, ngoại trừ vài con sói núi ra thì chẳng nhìn thấy được gì, cho nên y mới không hề tin vào câu chuyện quái đàm kia. Những con cháu của gia đình quân binh như họ rất thích cưỡi ngựa bắn cung, vô cùng quen thuộc với các cánh rừng lớn nhỏ xung quanh vương thành, bây giờ tới được bìa rừng Nguyệt Kiến cũng ngựa quen đường cũ mà sắp xếp cho người hầu hành động.
"Ta tưởng chỉ có hai chúng ta tự đi tìm thôi chứ, không ngờ có nhiều người như vậy."
Thấy người hầu nghe theo chỉ dẫn của Dung Dực bắt đầu từng tốp từng tốp bước vào rừng Nguyệt Kiến, Mục Nhung chợt nhận ra mọi chuyện không như những gì hắn nghĩ.
Kiếp trước hắn đã từng xem không ít tiểu thuyết, lúc nhân vật chính tìm được thiên tài địa bảo toàn là tự mình vào trong rừng tìm, hoặc tập hợp một đám người rồi chia nhau ra, ai lại mang hạ nhân theo để tìm khắp cả cánh rừng chứ? Đây không phải là chuyện mà mấy pháo hôi bị nhân vật chính đoạt bảo hay làm à?
Chợt quay sang nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Dung tiểu boss, chậc, hắn nói thừa rồi, đây
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/moi-ngay-nhan-vat-chinh-hoc-mau-ba-lan/2642390/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.