Giang Lam Tuyết và Cố Doãn Tu tay trong tay trở lại Trường Hoa viện, quả nhiên bữa tối đã chuẩn bị xong. Hai người ăn xong bữa tối, Cố Doãn Tu cười xấu xa nói: “Tiên Tiên, giờ mà đi ngủ thì quá sớm, muốn đánh cờ không?”
Nhìn biểu tình của Cố Doãn Tu Giang Lam Tuyết liền biết chắc chắn hắn lại nhịn lâu đến hỏng rồi, liền nói: “Ai nha, ta tự biết bản thân không bằng người, nên là thôi đi.”
“Ta nhường nàng mà.” Cố Doãn Tu lại nói.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Như thế còn vui gì nữa.” Giang Lam Tuyết không muốn bị hắn lừa, chậm rì rì đi lại trong phòng.
“Còn hơn là nàng cứ đi đi lại lại trong phòng, chơi đi mà, coi như là chơi với ta được chưa.” Cố Doãn Tu cười nói.
“Đừng có mà cược tiền gì ở đây thì ta chơi.” Giang Lam Tuyết nói.
Cố Doãn Tu cười hắc hắc, bị phát hiện rồi.
“Được, không cần cược.” Cố Doãn Tu cười nói.
Vân Thi lấy bàn cờ ra, hai người ngồi ở trên giường đánh cờ.
Có lẽ là bởi vì không cược gì, động lực cũng không còn, ván đầu tiên Cố Doãn Tu thế mà thua, không nhường, là thua thật sự.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/moi-ngay-phu-nhan-deu-muon-doi-phu-quan/977079/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.