Giang Lam Tuyết hất tay Cố Doãn Tu ra: “Sao thế tử gia lại không biết tâm ý của người ta chứ.”
Cố Doãn Tu chống hai tay lên bàn, kẹp Giang Lam Tuyết giữa hai tay hắn: “Nàng nhìn thấy tâm ý của người ta từ đâu? Thật không ngờ tới máu ghen nàng lớn như vậy, một nữ nhân không biết từ đâu đến lại khiến nàng nhớ đến tận bây giờ, còn để nàng ta vào trong phủ, nàng không thấy phiền à?”
Giang Lam Tuyết đẩy tay Cố Doãn Tu ra, trốn đến một bên nói: “Ta không có. ta chính là muốn làm hiền thê, kiếp trước thế tử gia thích nữ nhân như vậy, ta nhất định sẽ giúp người tìm từng người một về.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Tiên Tiên tốt bụng, nàng bỏ qua cho ta đi, ta đời này kiếp này cũng chỉ muốn một mình nàng, những người khác. Nhân lúc còn sớm nàng đuổi nha đầu kia đi, nhìn thấy nàng ta liền đau mắt, sao ta có thể thích nàng ta dược! Ta căn bản cũng không nhớ rõ kiếp trước lại có người như vậy ở đây!” Cố Doãn Tu xin khoan dung nói.
Giang Lam Tuyết dựa vào cột giường nghiêng đầu hỏi: “Quả thực không cần?”
“Tất nhiên không cần, có nàng là đủ rồi.” Cố Doãn Tu vội đi đến.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/moi-ngay-phu-nhan-deu-muon-doi-phu-quan/977088/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.