Mai Hoán Chi nhanh chóng đuổi kịp Giang Lam Tuyết, đặt tay của mình lên vai nàng: “Bọn ngươi… Người Tây Bắc… quá… dũng mãnh, khỏe mạnh.”
Mai gia ở Sùng Châu, là bình nguyên địa hình bằng phẳng, không có núi thế nên hắn cũng chưa bao giờ leo núi. Mai Hoán Chi lại là công tử được nuông chiều từ bé, niềm vui của việc leo núi, từ bé đến giờ hắn chắc chắn chưa bao giờ cảm nhận được.
Giang Lam Tuyết tránh sang một bên, bỏ tay của Mai Hoán Chi xuống: “Là do ngươi ít tập luyện. Nếu như ngày nào ngươi cũng leo như này thì có thể được giống như vậy.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mai Hoán Chi trực tiếp lắc đầu: “Ta biết ngay Lục Trường Thanh không có ý tốt mà, mồm nói là dẫn ta ra ngoài chơi, thế nhưng chính là muốn ta mệt chết mới đúng.”
Giang Lam Tuyết không kiên nhẫn lắc đầu, nhặt một cành cây trên đường đưa cho Mai Hoán Chi: “Ngươi cầm cái này đi.”
Mai Hoán Chi không chắc chắn nói: “Ta không phải ông già.”
Giang Lam Tuyết nhìn thấy hắn không cần gậy bèn vất sang một bên nói: “Vậy ngươi đừng có dựa dẫm vào người của ta nữa.”
Chưa đi được bao xa Mai Hoán Chi lại bắt đầu đi chậm lại.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/moi-ngay-phu-nhan-deu-muon-doi-phu-quan/977112/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.