Họ Hoàng, họ Vương, thậm chí là nickname, tất cả đều bị ta điều tra qua, nhưng vẫn không tìm ra người nào phù hợp.
Thật uổng phí quyết tâm của ta: bất luận là lên núi đao xuống biển lửa, cho dù có bị ném vào chảo nổ thành bánh dù tạc cũng phải dốc toàn lực làm tốt chuyện này.
Thế cho nên quyết định lần đầu tiên cúp học, thừa dịp mọi người đang tập trung học tập mà chạy đi hỏi thăm.
Chỉ có điều, dãy phòng học của chúng ta tổng cộng có sáu tầng. Mỗi tầng có tới ba, bốn dãy phòng. Lại thêm phòng giáo vụ, phòng hiệu trưởng, phòng lưu trữ, còn có phòng vệ sinh nam nữ, thật sự là nhiều vô số kể.
Gõ cửa phòng thứ nhất, nho nhã lễ độ hỏi thăm giáo viên, giết bọn hắn trở tay không kịp.
Cũng không biết thế nào, cái tên đang ngồi cạnh cửa sổ như con mèo kia, khóe miệng bỗng nhiên lại cong lên, trưng ra vẻ tươi cười…
Đại thần.
Hắn bất động thanh sắc mà nhìn ta, vừa trêu tức vừa hứng thú.
Bán cao! Ta lùi mạnh về sau, “Ba!”, cánh cửa nặng nề bị đóng chặt lại…
Sau khi đóng cửa lại, ta nhạy cảm nhận thấy, loại cử chỉ này của mình rõ ràng rất khiêu khích.
Vội vàng đẩy cửa ra lần nữa, vừa vỗ ngực vừa cười cười, cứu vãn: “Ai nha! Vừa rồi gió lớn quá! Làm mình sợ muốn chết ~”
Ngay cả trời cao cũng rất phối hợp, ban tặng cho ta một trận gió to. Cuốn giáo án trên bục giảng vốn không chút sứt mẻ, cũng rất biết điều mà tung bay phất phới…
Nhưng đại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/moi-nguoi-deu-noi-ta-bien-thai/417304/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.