Chu Hà lại đến tìm tôi.
Lần này, anh ấy đã uống say, đợi dưới nhà tôi.
Thấy tôi, anh ấy chạy lại và nói:
” n n, xin em, có thể cho anh thêm một cơ hội nữa không? Cho anh chút thời gian, dù chỉ 10 phút thôi cũng được.”
Tôi hỏi anh ấy có chuyện gì, anh ấy nhìn tôi, ánh mắt đầy đáng thương và nói:
” n n, anh nhớ em.”
Tôi hỏi anh ấy: “Ngày nào anh cũng đến tìm tôi, La Thư Kỳ có biết không?”
“Bọn anh chia tay rồi.”
Anh ấy vội vàng giải thích:
“Anh đã nói với cô ấy rồi, anh vẫn không thể quên được em.
n n, người anh yêu nhất là em, anh sai rồi, em có thể cho anh thêm một cơ hội không?
Em và Thẩm Cận không hợp nhau đâu, anh hiểu cậu ấy và hiểu cả em, cậu ấy chỉ đang đùa giỡn thôi, ở bên cậu ấy, em sẽ bị tổn thương đấy.”
Đủ rồi, thật sự là quá đủ rồi.
Tôi cắt lời anh ấy, hỏi:
“Thẩm Cận làm sao? Ít nhất Thẩm Cận không phản bội tôi, anh ấy cũng không lén lút nói chuyện khỏa thân với cô gái khác sau lưng tôi, và càng không bắt tôi phải xin lỗi kẻ thứ ba.
Thẩm Cận thì có gì không tốt?
Thẩm Cận tốt hơn anh gấp vạn lần!”
” n n, anh chỉ phạm phải lỗi mà người đàn ông nào cũng có thể mắc phải, em cho anh thêm một cơ hội, anh sẽ bù đắp cho em thật tốt.”
“Tôi sẽ không cho anh cơ hội, và cũng không bao giờ có chuyện đó.
Chu Hà, anh đã tệ rồi, lại còn đổ lỗi cho đàn ông, đàn ông không thể chịu trách nhiệm cho hành động của anh.
Đã lâu như vậy rồi mà anh chẳng tiến bộ chút nào.
Tôi và Thẩm Cận ở bên nhau vì tôi thích anh ấy, và anh ấy cũng thích tôi.
Chúng tôi yêu nhau, anh có hiểu không?
Tôi không giống như anh, tôi sẽ không thích người khác khi đang yêu.
Hy vọng anh cũng đừng nói lung tung rằng chia tay với La Thư Kỳ là vì tôi.
Tôi có tự trọng, tôi không muốn bị người ta nói là kẻ thứ ba.”
Nói xong, tôi liền bỏ đi lên lầu.
Anh ấy vẫn đuổi theo không ngừng, đến tận cửa nhà tôi, tôi nói với anh ấy:
“Chu Hà, hãy giữ lại chút thể diện cuối cùng cho nhau, đừng ép tôi phải báo cảnh sát.”
” n n, chẳng lẽ em vẫn chưa nhận ra Thẩm Cận đang chơi đùa với em sao?
Nếu không thì tại sao giờ này cậu ấy không đến đón em tan làm?
Cậu ấy chẳng hề quan tâm đến em, chỉ có anh mới thật lòng yêu em.”
“Đúng là gần mực thì đen! Ở bên La Thư Kỳ, anh chẳng học được gì tốt, nhưng lại học được cách chia rẽ người khác.
Thẩm Cận không đến đón tôi vì anh ấy đang đi công tác xa, nếu không thì anh nghĩ sao tôi lại đứng đây nói chuyện với anh?”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.