Lúc này Mộc Linh mói lên tiêng dò hỏi con trai mình:
- Thiên Duệ sao con lại đi đánh nhau với bạn hả. Mẹ đã dạy con thế nào?
Mộc Linh rất ghét những người có thói côn đồ, đánh nhau. Thiên Duệ bắt đầu vừa mếu vừa nói:
- Con không sai.
- Còn cãi?
- Con không sai mà. Ai bảo tên đó dám nói con không có cha, nói con là đồ con hoang. Sau đó mấy bạn trong lớp khinh thường con không chơi với con.
Cô và anh nghe xong thì sững lại không nói được gì nữa. Mộc Linh quỳ xuống ôm Thiên Duệ vài lòng mà nữa nở:
- Thiên Duệ có thương mẹ không?
- Con thương mẹ lắm. Từ nay về sau con sẽ không đánh nhau nữa không để mẹ buồn. Các bạn nói gì con cũng sẽ không nghe, không quan tâm. Con không cần ba, con ghét có ba Tiểu Duệ chỉ cần mẹ thôi.
Dương Hàn Lâm nghe Thiên Duệ nói vậy thì cũng chỉ biết đứng im không nói gì nhìn cảnh mẹ con sướt mướt ôm nhau. Ngay sau đó anh không nói gù mà bỏ đi ngay. Anh lái xe đi xuyên màn đêm tĩnh lặng lúc này con phố không nhộn nhịp lắm. Anh ngồi trong xe lái chứng chậm vừa đi vừa suy nghĩ trầm tư. Lời nói lúc nãy của Thiên Duệ cứ ám ảnh vào đầu anh mãi từng câu từng chữ đều rất rõ ràng. Nó hận anh vì anh không bên nó?
Anh nở một nụ cười chua xót lái xe thẳng về biệt thự.
Sáng hôm sau
Mộc Linh sửa soạn đưa Thiên Duệ đến trường trên gương mặt nó nở một nụ cười tươi nhìn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/moi-tinh-cu-cua-tong-tai-lanh-lung/2416373/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.