- Buông ra tôi chưa say. Mộc Linh em nói cho anh nghe xem tại sao lại muốn chia tay với anh hả? Anh có gì không tốt bao năm qua anh yêu thương em vậy chưa đủ hay sao?
Dương Hàn Lâm cứ lặp đi lặp lại mấy lời nói mớ khiến cho mọi người xung quanh chỉ biết câm nín không nói được gì. Ông nội Dương Nại lắc đầu quay về phòng, ba anh cũng quay trở về phòng không quên nhắc nhở em gái nha:
- Ánh ah con mau đi ngủ đi mai còn dậy sớm chuẩn bị đi học nữa.
Nói rồi bỗng chốc căn phòng chỉ còn có quản gia mẹ anh và anh. Hai người lại tiếp tục dìu Dương Hàn Lâm lên phòng vì anh cao to nên việc đỡ anh lên có phần hơi khó khăn. Lên đến nơi quản gia nói với Trần Tuyết Dung:
- Phu nhân khuya rồi hay bà mau đi nghỉ đi thiếu gia cứ để tôi chăm sóc được rồi.
Trần Tuyết Dung là lần đầu chứng kiến thấy con trai mình say đến bê bết như vậy thì tâm trí đâu mà đi ngủ nữa bà thở dài rồi ra hiệu nói:
- Không cần đâu con trai tôi như vậy sao có thể an tâm mà ngủ được, chị mau xuống dưới chuẩn bị cho tôi một bát canh giải rượu với một ít nước ấm lên đây.
- Dạ tôi đi đây.
15 phút sau quản gia đã chuẩn bị xong mọi thứ để mang lên sau đó bà cũng lui về phòng nghỉ ngơi theo lời của bà chủ. Trần Tuyết Dung cho Dương Hàn Lâm uống canh xong bà lại lấy khăn ấm lau người cho anh để anh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/moi-tinh-cu-cua-tong-tai-lanh-lung/2416420/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.