Thanh Bạch lái xe đến nhìn Mỹ An đã đợi sẵn, hạ kính xuống gọi cô vào trong xe.
Mỹ An không biết anh lại định làm gì những vẫn miễn cưỡng bước vào xe.
Không đợi Mỹ An kịp phản ứng, anh đã ôm ghì lấy cô, giữ chặt hai tay Mỹ An, dùng sức cắn mạnh vào cổ cô.
“Ưm...!đau.”
“Em cũng biết đau sao?” - Thanh Bách ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt cô.
Anh vẫn không dừng lại, tiếp tục dày và chiếc cổ nõn nà của cô, cho đến khi mùi máu tanh xộc lên mũi Thanh Bách mới bình tĩnh lại.
Mỹ An đau đớn cắn môi nhưng cô cũng không phản kháng, cô biết đợi Thanh Bách phát tiết xong thì cũng qua.
Đúng là hiện tại anh đã buông cô ra, Mỹ An vội vàng lấy tay che cổ lại, có chút tức giận nói:
“Lưu Thanh Bách, anh đang làm gì vậy?”
“Anh nhớ em”
Một câu “anh nhớ em” khiến cho mọi thứ trong chiếc xe chật hẹp ấy muốn bùng nổ.
Mỹ An cúi mặt, cô sợ còn nhìn anh cô sẽ rơi nước mắt.
Thanh Bách không biết đã phải dồn nén đến mức nào mới nói ra một câu "anh nhớ em” này.
Anh vươn tay muốn chạm vào vết cắn trên cổ cô nhưng Mỹ An lại né tránh.
Anh rút tay lại, cười khổ:
“Anh chỉ muốn lưu lại một vết tích thật lâu trên người em, anh sợ em sẽ quên
mất anh”
“Sẽ không, chuyện đó không bao giờ xảy ra cả” - Mỹ An nghẹn ngào nói, quên anh là chuyện cả đời này cô làm không được.
Hai người đến cuối cùng vẫn bước xuống xe, dáng vẻ quay
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/moi-tinh-dau-bi-danh-cap-moi-tinh-dau-hoang-phi/1998666/chuong-284.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.