--- Vậy anh thật đúng là xui xẻo.
--- Anh không nghĩ vậy.
---Tất cả thời gian dành cho cô ấy đều đáng được ghi nhớ.
Giọng nói lạnh lùng của Cố Thanh Hoài vào lúc này thật nhẹ nhàng và bình thản, cứ như thể anh đã buông bỏ được quá khứ.
Buông bỏ sự thật rằng cô đã chia tay, buông bỏ sự thật rằng anh đã bị bỏ rơi, buông bỏ sự thật rằng quá khứ của họ không tính là gì, chỉ có thể hoài niệm.
Chung Ý quay mặt đi, không dám nhìn anh nhiều.
Làm sao anh có thể dịu dàng như vậy, làm sao anh lại không có chút tàn độc nào dù rõ ràng anh được mọi người đặt biệt danh là "Cố Diêm Vương" trong chi đội SWAT.
Cô thà là người bị chia tay, sau đó anh sẽ xấu xa hơn một chút, khốn nạn hơn một chút, có thể coi cô như kẻ thù hay chỉ đơn giản là phớt lờ cô.
Đừng đến đón khi cô rời bến xe buýt ở vùng quê vào ban đêm.
Khi cô chịu ấm ức quay phim với đại đội 1, đừng kéo cô về phía anh.
Đừng để cô đến nhà anh ở khi cô sợ hãi, không ngủ được cả đêm vì tai nạn bên ngoài khách sạn.
Đừng dẫn cô đi chạy bộ, đừng sử dụng robot EOD và Quy Lai để dỗ cô vui, đừng cho cô xem ổ cứng di động ghi lại toàn bộ cuộc đời binh nghiệp của anh và đừng đưa cô đi mua đồ ăn ngon...
Rõ ràng Chung Ý đã chuẩn bị sẵn rằng cả đời này của cô sẽ không có anh.
Nhưng khi cô thức dậy và nhìn thấy anh đang làm bữa sáng trong bếp; khi cô điều chỉnh ống kính, anh luôn ở trong tầm mắt cô; khi mặt trời lặn, anh dẫn cô đi chạy bộ giống như huấn luyện viên dắt theo chú chó đi chơi sau khi hoàn thành công việc dò tìm sau thiên tai,...
Sự ấm áp trong những điều tinh tế đó, niềm vui được tìm lại khiến cô muốn vươn tay ra và chộp lấy nó như của riêng mình.
Cô luôn tự nhủ, chỉ cần được nhìn anh thêm một lần nữa, chỉ cần được ở bên anh thêm một phút trước khi đi ngủ thì cô hứa rằng sau này không gặp lại anh, cũng sẽ không nhớ anh nữa. Ba năm qua không phải một mình cô đã tự vượt qua sao, vì thế đừng để bất cứ lý do nào làm cô sa vào sự dịu dàng của anh thêm nữa.
Khi đầu óc tỉnh táo thì ngay lập tức sẽ có một chậu nước đá đổ xuống đầu cô, một giọng nói thì thầm hỏi cô trong đầu ---
Mày có thể cho anh ấy cái gì?
Các loại bánh ngọt trong cửa sổ trưng bày dần dần mờ đi, Chung Ý dụi mắt, tầm nhìn trở lại rõ ràng.
Mí mắt cô đỏ hoe, lông mi ẩm ướt nhưng đồng tử vẫn trong trẻo dưới ánh đèn sợi đốt của quán bán đồ tráng miệng.
Tuy không ăn đồ ngọt nhưng Cố Thanh Hoài vẫn luôn hiểu rõ sở thích của cô.
Dù là bánh hoa mai, bánh rong biển hay bánh nếp dẻo nhân vừng của quán đồ ăn nhanh Dương Dương, tất cả đều rất ngon.
Cố Thanh Hoài: "Chọn được chưa?"
Lúc này Chung Ý mới tập trung nhìn vào dãy bánh ngọt rực rỡ: "Anh nghĩ cái nào ngon?"
Cố Thanh Hoài rũ mắt xuống, anh không biết cái nào ngon nhất, nhưng anh đại khái có thể đoán được Chung Ý thích cái nào.
"Bánh pudding chanh dây, bánh sago* thạch thủy tinh, em có thể nếm thử hai loại này."
[*] Hạt sago được tạo thành từ bột sago, một loại bột mà được chiết xuất từ cây cọ sago hay còn gọi là cây Sagu Metroxylon. Đây là loại hạt có hình dạng khá giống hạt trân châu và thường có mặt trong những món ngọt như chè xoài sago, chè sago lá dứa hay bánh pudding sago. Các bạn có thể thử xem video hướng dẫn ở đây nhé.
https://www.youtube.com/watch?v=XAFjeoPPdg8
Cô nhân viên luôn theo dõi hai người từ xa, chỉ khi cần thiết mới tiến lại gần.
Nhìn kỹ mới thấy chàng trai cao ráo, đẹp trai khiến người ta mềm lòng, trong khi cô gái mắt ngọc mày ngài, đẹp đến kinh ngạc.
Họ giống như một cặp tiên đồng ngọc nữ. Cô ấy kiềm chế sự phấn khích, nở một nụ cười chuyên nghiệp: "Bánh pudding chanh dây có vị chua ngọt, thơm mùi sữa, bên trong có thêm trân châu. Mỗi một miếng sẽ đều là một bất ngờ."
Chung Ý cúi đầu xuống, khom người tìm bánh pudding chanh dây.
Món bánh ngọt nhỏ này sử dụng cả quả chanh dây làm hộp đựng, bên trên có một lớp thịt cực kỳ tinh tế.
Cố Thanh Hoài nhìn đôi mắt sáng ngời của Chung Ý, lúc này cô không còn giống đạo diễn phim tài liệu lạnh lùng mà như quay trở lại là cô bé được anh đưa đi trốn tiết hồi cấp ba.
Chung Ý tò mò, nhẹ giọng hỏi: "Bánh sago thạch thủy tinh thì sao?"
Cô nhân viên cụp mắt xuống, bắt gặp đôi mắt mèo sáng màu của Chung Ý.
Cô có khuôn mặt trái xoan mộc mạc và trắng trẻo với đôi lông mày rậm. Nhìn gần sẽ thấy làn da của cô trông giống như một quả vải đã bóc vỏ.
Vốn tưởng cô là một người đẹp lạnh lùng, không ngờ bản chất thật của cô lại lộ ra khi nhìn thấy những món ăn ngon, đây là một sự tương phản thực sự rất lớn.
Cô nhân viên mỉm cười giới thiệu: "Bánh sago thạch thủy tinh có lớp vỏ làm bằng sago, ăn vào dai dai. Các loại nhân của chúng cũng khác nhau, bao gồm bánh bao nhân thịt với lòng đỏ trứng muối, cũng có cả vỏ quýt đậu đỏ."
Chung Ý đứng thẳng người, quay đầu nhìn Cố Thanh Hoài: "Mua đi, em muốn thử hết."
Cố Thanh Hoài lấy điện thoại di động ra thanh toán.
Chung Ý trông ngóng nhìn nhân viên giúp mình gói đồ ăn, khóe miệng nhếch lên như một con mèo, trước khi ăn cô đã có vẻ hài lòng.
Cố Thanh Hoài đứng ở bên cạnh cô, hai tay đút túi quần, trong mắt mang theo nụ cười nhẹ, cách anh nheo mắt rất dịu dàng, trông không phù hợp với vẻ ngoài lạnh lùng của anh.
Chung Ý cầm lấy túi giấy do nhân viên đóng gói, ngọt ngào nói lời cảm ơn, khi quay lại cô bắt gặp một đôi mắt đang cười.
Nghĩ tới việc anh cười nhạo cô nấu mì, Chung Ý tỏ ra cảnh giác: "Sao anh lại cười?"
Cố Thanh Hoài chỉ nhếch nhẹ khóe miệng: "Cười em trông như trẻ con."
Khi lỗ tai của Chung Ý nóng lên cũng đồng nghĩa với việc trái tim của cô không khỏi mềm lòng.
Làm sao Cố Thanh Hoài lại biết bữa tối cô chỉ ăn hai miếng, còn mua cho cô nhiều đồ ăn ngon mà trước đây anh chưa từng ăn?
Khi bước ra khỏi cửa hàng, tâm trạng của Chung Ý lại vui vẻ trong hương thơm ngọt ngào.
Người cảnh sát trẻ cao ráo, chiếc áo khoác rộng khiến bờ vai gầy của anh trông thật to lớn.
Nó giống như bóng lưng trong vô số giấc mơ lúc nửa đêm, một ảo ảnh mà cô rất muốn đuổi theo nhưng không bao giờ có thể chạm tới.
Khi phim tài liệu kết thúc, cô và Cố Thanh Hoài sẽ lại đi trên con đường của riêng mình.
Cô sẽ phải ghen tị với tất cả những người xung quanh có thể nhìn thấy anh.
Đúng lúc này, Cố Thanh Hoài quay người lại.
Trong sự bàng hoàng, giống như khi anh còn là một thiếu niên vừa chơi bóng rổ xong.
Cô đang ngồi cạnh sân, trên tay cầm một cuốn sách từ vựng, nhưng cô không thể nhớ được gì vì cô đang lén nhìn anh.
Môi mỏng mấp máy, Cố Thanh Hoài mở miệng nói: "Về nhà thôi."
-
Đồ ăn ngon luôn có thể chữa lành mọi nỗi đau.
Hơn nữa, Chung Ý lại là một người yêu thích đồ ngọt như chính mạng sống của mình.
Về đến nhà, cô đặt túi giấy lên bàn rồi trở về phòng tắm rửa thay quần áo.
Khi đang sấy tóc, điện thoại của cô reo lên, có email mới từ Ngụy Hàn.
Mỗi lần nhận được thông báo như vậy, Chung Ý luôn cảm thấy hồi hộp như kiểm tra kết quả kỳ thi tuyển sinh đại học.
Cô liếc nhìn mười dòng, tim trong lồ ng ngực quên cả đập.
Vẫn còn vài dòng nữa mới hết nhưng màn hình đột nhiên sáng lên.
Khi cuộc gọi được kết nối, Ngụy Hàn rất vui vẻ, đi thẳng vào vấn đề: "Chung Ý, cô đã khá hơn rồi."
Lúc ấy, Chung Ý giống như một con thuyền đang trôi một mình giữa biển sâu chợt nhìn thấy một ngọn hải đăng, như một người loạng choạng tiến về phía trước trong đêm dài tăm tối vô tình bắt được một ngọn nến.
Câu nói "Cô đã khá hơn rồi" khiến tâm trạng của Chung Ý dao động, không thể bình tĩnh lại.
Người quá bi quan luôn khó tin rằng họ sẽ có thể hạnh phúc một cách dễ dàng. Cô vẫn xác nhận lại với Ngụy Hàn: "Ý anh khá hơn là sao?"
Ngụy Hàn cười nói: "Anh cảnh sát đó có thể là "Paroxetine" của cô."
Paroxetine là một loại thuốc chống trầm cảm.
Ngụy Hàn bổ sung: "Mặc dù cô không mắc trầm cảm."
Tảng đá đè nặng trong lòng bấy lâu nay đã được nới lỏng, vạn con bướm bay phấp phới.
Chung Ý cảm thấy như bị một chiếc bánh từ trên trời rơi xuống khiến đầu óc choáng váng, tạm thời mất khả năng suy nghĩ.
Ngụy Hàn lại hỏi: "Gần đây cô và anh cảnh sát "Paroxetine" thế nào rồi?"
Ngón tay chạm vào tràng hạt trên cổ tay, Chung Ý nhẹ giọng hỏi: "Tôi có thể ở bên anh ấy không?"
"Chung Ý, bây giờ không phải ba năm trước."
"Tình huống của cô nhiều năm qua cứ lặp đi lặp lại, sau khi gặp được anh ấy mới bắt đầu ổn định."
"Theo xu hướng này, sớm hay muộn chúng ta cũng sẽ bước vào giai đoạn tiếp theo."
"Vậy tại sao lại không thể chứ?"
Vậy tôi có thể đến gần anh ấy hơn được không?
Chỉ cần nghĩ như vậy, cô cảm thấy thế giới bỗng trở nên tươi sáng hơn, như muôn hoa nở rộ.
Cô mở cửa, đến bên bàn cà phê và mở bánh pudding chanh dây như đứa trẻ mở quà.
Cố Thanh Hoài từ phòng tắm đi ra, nhìn thấy Chung Ý đang ngồi trên thảm.
Cô mặc một chiếc áo len mềm mại và quần thể thao, mái tóc dài xoăn được buộc thành búi để lộ trán, đôi lông mày hoang dã lộ ra một chút chủ nghĩa anh hùng.
Nhưng đôi má lại hơi phồng nên trông cô giống như một chú chuột hamster nhỏ háu ăn.
Pudding chanh dây có mùi thơm thơm, vị chua ngọt của trái cây và vị đậm đà của sữa.
Chung Ý chỉ ăn miếng đầu tiên đã xếp nó vào top ba món tráng miệng được yêu thích nhất.
Cố Thanh Hoài lau tóc, ngồi xuống ghế sofa.
Tóc anh ngắn nên không bao giờ dùng máy sấy tóc. Chiếc khăn màu xanh đậm khiến những ngón tay anh thon dài và trắng trẻo.
Anh thản nhiên lau vài vết trong số đó. Anh hơi khom lưng, khuỷu tay đặt lên đầu gối, chiếc áo hoodie màu xám có cổ áo hơi rộng, anh không mặc thêm áo phông bên trong.
Từ góc nhìn của Chung Ý vừa hay nhìn thấy xương quai xanh thẳng tắp, đôi vai hơi lộ ra ngoài vừa lạnh vừa trắng vì ánh nắng không thể chiếu tới chỗ đó.
"Ăn ngon không?" Cố Thanh Hoài hếch cằm, yết hầu trong trẻo lạnh lẽo, giống như đỉnh núi tuyết ngàn năm không tan, cũng giống như những tảng băng to lớn gồ ghề.
Lúc này Chung Ý mới hoàn hồn.
Bị sắc đẹp mê hoặc dễ dàng như vậy, Chung Ý, mày đang nhìn đi đâu vậy hả?
Nhưng chung quy bản thân cô vẫn không thể tránh khỏi bị quyến rũ bởi vẻ đẹp gần gũi trong tầm tay, nó gần như khiến đầu óc của cô bị chập mạch.
Không cần suy nghĩ, cô múc một thìa vào món chanh dây, đưa đến miệng Cố Thanh Hoài: "Anh thử đi."
Cố Thanh Hoài rũ mắt xuống, anh nhìn cô mấy giây, đột nhiên mỉm cười.
Cô chưa kịp phản ứng thì anh đã cúi đầu tiến lại gần, môi hơi hé mở.
Chung Ý nhìn gần đôi môi trong trẻo và xinh đẹp của anh, môi mỏng, có đường kẻ rõ ràng, khi hôn vô cùng mềm mại.
Môi đỏ và răng trắng, đẹp chẳng có gì bằng.
Và chiếc thìa trong suốt mà đôi môi mỏng của anh chạm vào chính là chiếc thìa cô vừa dùng.
Một sợi dây thần kinh trong đầu Chung Ý bất ngờ bị đứt, bàn tay đang cầm chiếc thìa đột nhiên có cảm giác dường như không phải của mình.
Cố Thanh Hoài rũ hàng lông mi dày và rõ ràng, đường nét lông mày lạnh lùng sắc bén, sống mũi cao và thẳng.
Anh ăn miếng chanh dây cô đưa vào miệng rồi nhẹ nhàng đáp: "Không tệ."
Tiếng tim đập thình thịch vào màng nhĩ ở khoảng cách gần.
Chung Ý thu tay lại như chưa có chuyện gì xảy ra, cô quay lưng về phía Cố Thanh Hoài, hướng mặt về phía TV.
Cô ngồi trên thảm, đầu gối cong lại, co ro thành một quả bóng nhỏ.
Chiếc áo len rộng thùng thình buông xuống, đường nối từ cổ đến vai mảnh mai và mong manh.
Vừa rồi là gì nhỉ?
Hôn gián tiếp phải không?!
Nó giống như pháo hoa nổ trong đầu khiến cô choáng váng.
Cô bị sắc đẹp làm choáng váng đến mức không kịp phản ứng, nhưng Cố Thanh Hoài thì sao?
Anh thậm chí còn mỉm cười!
Cười như một kẻ ngốc!
Có phải trai hư cố tình làm điều đó không? !
Cố Thanh Hoài dựa vào lưng ghế sofa, anh dang rộng đôi chân dài, một tay đỡ đầu.
Chương trình tạp kỹ hiện đang được phát sóng trên TV có nội dung về cuộc sống chậm rãi như một mánh lới quảng cáo.
Đôi mắt anh hờ hững, lại rơi vào cô gái đang ngồi trên thảm.
Tóc của Chung Ý được buộc tự nhiên, có những sợi tóc xõa trên vai và cổ. Hai tai cô đã đỏ, càng ngày lại càng đỏ thêm.
Cố Thanh Hoài dùng ngón tay thon dài trắng nõn xoa sống mũi, không cách nào che giấu khóe miệng đang cong cong.
Lúc này Chung Ý quay người lại, đối mặt với một tên vừa cặn bã lại hiền lành, tức giận hỏi: "Anh nhìn em làm gì?"
Mèo lại nổi giận, mỗi khi xấu hổ là cô lại xù lông.
Làm thế nào mà một người tức giận lại có thể dễ thương như vậy?
Một tay Cố Thanh Hoài sờ trán, khóe miệng đẹp đẽ cong lên: "Xem TV chán quá."
Chung Ý cau mày: "Nhìn em thì thú vị à?"
Cố Thanh Hoài mỉm cười: "Nhìn em đỏ mặt rất thú vị."
Không khí dường như lại trở nên đặc quánh tới nỗi không thể lưu thông được, dần dần nóng lên, đốt cháy má Chung Ý.
Cô nói "Ồ" một cách vô cảm, như thể đang ôm một con thỏ trong lòng, nhảy lên nhảy xuống một cách điên cuồng.
Nhưng kinh nghiệm làm phóng viên nhiều năm không phải là vô ích, cô nghiêm túc nói: "Em đỏ mặt vì xem TV."
Cố Thanh Hoài chớp chớp mắt, đồng tử lấp lánh: "Người ta xuống nước bắt cá thôi, sao lại đỏ mặt như vậy?"
Chung Ý không thể tin được, quay lại nhìn. Trên TV, một nhóm nam nổi tiếng đang bắt cá trong nước bùn.
Trong đầu cô vang lên một tiếng "ù ù", Cố Thanh Hoài luôn có siêu năng lực khiến cô đỏ mặt, tim đập mạnh, tâm trạng dao động.
Cô không khỏi thắc mắc phải chăng cô trông giống quả cà chua tròn to, đỏ 360 độ không có điểm mù.
Chung Ý chậm rãi kéo chiếc mũ của chiếc áo nỉ lên và đội lên đầu.
Sau đó, sợi dây mũ được kéo và buộc chặt, quấn gần hết đầu.
Cô cố gắng bình tĩnh lại và ăn một thìa pudding. Vị chua ngọt rất dễ chịu.
Tuy nhiên, chỉ trong chớp mắt, cô chợt nhớ tới Cố Thanh Hoài vừa rồi cũng dùng chiếc thìa này.
Áo nỉ và mũ đều kín gió, nhiệt độ trên má cô không ngừng tăng lên.
Bây giờ cô giống như bánh bao trong nồi hấp, gần như bị hấp chín.
Cô hoảng sợ đến mức suýt đào một cái hố dưới đất để trốn, nhưng Cố Thanh Hoài lại bình tĩnh nói: "Đạo diễn Chung."
Chung Ý tức giận quay đầu lại: "Lại làm sao?"
Chiếc áo len và mũ trùm đầu được buộc chặt đến nỗi trên mặt cô có một nếp gấp rất dễ thương.
Cố Thanh Hoài đột nhiên bị sự đáng yêu này làm cho bất ngờ, anh phì cười, Chung Ý không khỏi trừng mắt nhìn, sau đó lại mím môi.
Anh nói: "Anh vẫn muốn ăn."
Chung Ý giận dữ mở to mắt.
Cố Thanh Hoài thoạt nhìn đẹp trai rạng rỡ, nhưng thực ra trong mắt luôn ẩn hiện vẻ hư hỏng.
Anh nhìn cô đang xấu hổ, hất cằm tỏ vẻ trịch thượng: "Dùng thìa trên tay đi."
Chung Ý xấu hổ tới nỗi sắp nổ tung: "Vừa rồi em không để ý! Em không phải cố ý gián tiếp hôn đâu!"
Cố Thanh Hoài giả vờ kinh ngạc, ngây thơ chớp mắt: "Vừa rồi chúng ta hôn nhau gián tiếp à?"
Chung Ý ngại ngùng tới mức tưởng như bất tỉnh, cô dùng răng c ắn môi dưới, môi đỏ đến mức như đang chảy máu.
Đôi mắt mèo sáng màu, kết hợp với một nốt ruồi nhỏ trên sống mũi khiến cô trông lạnh lùng và bướng bỉnh.
Chỉ trong vòng chưa đầy ba giây!
Anh đang cố ý trêu chọc cô đây mà!
Lại còn cười?! Nhìn bộ dạng xấu xa đó mang lại tai họa cho đất nước và nhân dân như thế nào đi!
Chung Ý bỏ món tráng miệng trong tay xuống, ôm chiếc gối trong tay như muốn đánh anh, nhưng Cố Thanh Hoài đã nhanh tay giữ đầu cô lại.
Anh cao và có đôi chân dài, tỷ lệ thuận với điều đó là chiều dài cánh tay của anh.
Điều đó có nghĩa là cô vùng vẫy vô ích, không thể chạm vào anh.
Cố Thanh Hoài cười lớn, vai hơi run lên, âm thanh trẻ trung trong trẻo.
Chung Ý từ trong bóng tối của cánh tay nhìn thấy anh đang cười điên cuồng, hàm răng đều đặn, môi đỏ và hàm răng trắng.
Đây nào phải nam cảnh sát, phải là nữ cảnh sát mới đúng. Trong thành phố này có hàng nghìn cảnh sát nhưng làm gì có ai nổi bật và bắt mắt hơn anh chứ.
Lúc này, điện thoại di động của Cố Thanh Hoài vang lên.
Ngay lúc cô chuẩn bị đánh lén, ánh mắt và đôi tay nhanh nhẹn của anh dễ dàng dùng một tay túm lấy cả hai cổ tay của cô.
Sự tiếp xúc của da với da rõ ràng đến không ngờ.
Da cổ tay mỏng nên nhiệt độ trong lòng bàn tay tiếp xúc với nhau không có rào cản, chỉ trong nháy mắt đã lan ra tứ chi.
Mơ hồ có thể cảm nhận được cái kén thô ráp của súng, như có dòng điện chạy qua, khiến đầu tim run lên, tê dại.
Một số hình ảnh hiện lên trong tâm trí của cô một cách không thể kiểm soát.
Anh từng nhéo cổ tay cô và ghì lên trên đầu, ép cô vào cửa, hôn cô một cách hung bạo.
Đó là lần đầu tiên họ gặp lại nhau sau một năm rưỡi kể từ khi anh đi lính, cô gần như không thể chống đỡ nổi nỗi nhớ nhung của anh.
Chàng trai trẻ của đội cảnh sát vũ trang trông có vẻ cấm dục và lạnh lùng, lúc này lại áp sát mũi vào tai bạn gái, giọng khàn khàn nói rằng anh sắp phát điên khi nghĩ về em.
Chung Ý chợt hoàn hồn, những ký ức xấu hổ đó vẫn còn đọng lại.
Cố Thanh Hoài đang trả lời điện thoại, trong giọng nói mang theo nụ cười kéo dài, đặc biệt trong trẻo và từ tính.
Bên kia điện thoại, một giọng nói hét lên: "Đội trưởng! Anh đang làm gì vậy?"
Người gọi đến là Trâu Dương, anh ấy vui mừng vì gỡ được bom nên không ngủ nổi, đến tìm Cố Thanh Hoài làm đồng minh.
Cố Thanh Hoài vừa cười vừa nhìn Chung Ý.
Vẻ mặt giận dữ của Chung Ý khiến người ta chẳng những không sợ hãi mà còn thấy vô cùng đáng yêu, giống như một con mèo nhe móng vuốt.
Giọng điệu của anh thoải mái và có phần dễ chịu: "Chơi với mèo."
Âm thanh của từ này được anh phát âm rõ ràng, không thể giải thích được nhưng có cảm giác nóng như quay trở lại giữa mùa hè.
Chung Ý không dám nhìn vào mắt anh nữa, cô thu ánh mắt lại, rơi vào ngón tay anh đang nắm lấy cổ tay cô.
Ngón tay Cố Thanh Hoài thon dài, mu bàn tay nổi gân xanh, làn da trắng nõn, xương cổ tay trượt ra khỏi cổ tay áo, từng đường nét tinh xảo rõ ràng.
"Không nói chuyện nữa." Cố Thanh Hoài cụp mắt xuống nói với điện thoại: "Mèo sắp cắn rồi."
Lúc Cố Thanh Hoài cúp điện thoại, Chung Ý cũng đã không còn giãy giụa, mặt đỏ như quả dưa hấu.
Anh buông tay ra, ánh mắt sáng mang vẻ tươi vui, giọng nói có chút dỗ dành: "Được rồi được rồi, anh không chọc em nữa."
Trong giọng điệu xấu xa như đang trêu chọc một đứa trẻ của anh có gì đó dịu dàng và chiều chuộng khó giải thích được, giống như anh đang vuốt v3 bộ lông của một con vật nhỏ.
Chung Ý da mặt mỏng đến mức không thể nói thêm được gì.
Cố Thanh Hoài tùy ý lấy khăn giấy ra lau khóe miệng dính đầy nước trái cây của cô: "Ăn từ từ, anh không tranh với em đâu."
Trên khuôn mặt của anh cảnh sát trẻ vẫn còn nụ cười nhẹ nhàng khiến đôi mắt đẹp lay động lòng người đó càng ngày càng sáng lên, làm người ta không dám nhìn thẳng vào.
Kẻ xấu nguy hiểm nhất khi ở trong bộ dạng hiền lành.
Chung Ý quay lại, cô nhận ra rằng vị trí mình đang ngồi vô cùng vi diệu.
Khi Cố Thanh Hoài duỗi ra đôi chân dài của mình thì cô đã ở ngay giữa hai ch@n của anh.
Cô không tin, vừa rồi anh không nhận ra đó là một nụ hôn gián tiếp...
Anh không để ý, không nghĩ tới, hay là anh vẫn đối xử với cô...
Không thể nghĩ nữa, nghĩ rồi lại đỏ mặt.
Sau khi vào đại học, họ có quá ít cơ hội gặp nhau.
Ít đến nỗi cô nhớ rõ từng cuộc gặp gỡ, từng chi tiết thân thiết.
Chung Ý viết những điều đó vào nhật ký, trân trọng nó một cách cẩn thận, cũng từng nhớ lại rất nhiều lần, khắc ghi tất cả trong tâm trí.
Khi không thể níu kéo, khi muốn bỏ cuộc, cô thường nhìn lại những gì họ đã cùng nhau trải qua.
Tự nhắc nhở bản thân rằng mày vẫn còn có anh ấy, rằng mọi chuyện vẫn chưa phải là tệ nhất.
Sau khi Cố THanh Hoài nhập ngũ, thực tế hàng năm anh đều được nghỉ phép.
Nhưng anh không thể nghỉ ngơi, hoặc mới nghỉ vài ngày lại phải gấp rút trở lại đội.
Nếu họ có thể gặp nhau thì đó sẽ là ở nhà anh hoặc ở căn nhà thuê chật chội của cô.
Khoảnh khắc mãn nguyện nhất là khi anh đón cô tan sở và đợi cô với những món ăn ngon.
Khi đó không phải ăn bánh souffle mà là một phần lớn đá bào sữa đặc đường nâu.
Với đậu mật và viên bi nhỏ, anh biết rõ sở thích của cô nên luôn xin ông chủ thêm hai phần trân châu.
Cô là người đút cho anh, đưa thìa lên miệng anh: "Cố Thanh Hoài, món này ngon lắm!"
Cô cảm thấy ngon nên muốn cho anh thử. Cố Thanh Hoài ngoan ngoãn cúi đầu ngậm lấy thìa, lúc đó cô vui vẻ hỏi: "Có ngon không? Có ngọt không?"
Cố Thanh Hoài ngước mắt nhìn cô, hai người nhìn nhau, không khí liền thay đổi.
Những ngón tay thon dài của anh véo cằm cô, cúi đầu hôn cô.
Đôi môi mát lạnh, ẩm ướt, có vị ngọt của đá bào, mềm mại đến lạ thường.
"Anh không muốn đồ ngọt."
"Anh chỉ muốn hôn em."
Tai và thái dương của họ cọ vào nhau, trong sự thân mật đến nóng bừng mặt, cô vô thức ôm lấy cổ anh.
Anh đang trong quân đội, mái tóc được cắt theo tiêu chuẩn, các đường nét trên khuôn mặt rõ ràng, không bị tóc cản trở khiến vẻ ngoài của anh trở nên mạnh mẽ hơn.
Râu đâm trên mu bàn tay không còn mềm mại như hồi thiếu niên mà mang theo khí chất quân đội lạnh lùng khó đoán.
Anh ôm cô vào lòng, hai người mặt đối mặt, trán chạm vào nhau. Anh hôn cô càng lúc càng dịu dàng, cũng luôn quan t@m đến cảm xúc của cô.
Cô không khỏi lặng lẽ mở mắt ra, nhìn hàng mi rủ xuống của anh khi anh hôn cô bằng nụ hộ dài như vậy, vành tai cô đỏ bừng, thật đáng yêu.
Thứ lặng lẽ tan đi không chỉ là đá bào sữa đặc đường nâu mà còn là trái tim mềm yếu của cô.
Chung Ý xấu hổ đến mức gần như không thở được. Cô đẩy nhẹ vai anh nhưng không còn sức.
Chàng trai hư hỏng không chịu buông cô ra cho đến khi cô đỏ mặt đến mức không thể ngẩng đầu lên.
Mặt cô vùi vào cổ anh, hơi thở man mát như cá ra khỏi nước, hít một hơi nhỏ để bình tĩnh lại.
Cố Thanh Hoài quay đầu hôn lên tai cô, tựa cằm lên vai cô, nhẹ nhàng mỉm cười.
Ánh mắt tán tỉnh trên khuôn mặt của anh khiến người ta đỏ mặt, tim đập thình thịch, giọng nói cũng không trong trẻo và lạnh lùng như thường lệ.
Anh nói, đá bào không ngọt bằng mèo.
…
Sau khi chương trình TV kết thúc, màn hình hiện dòng chữ "Hẹn gặp lại kỳ sau".
Trời đã muộn nên Chung Ý đứng dậy và thu dọn đồ đạc.
Từ trước đến nay, mỗi món ngon anh mua cho cô đều là thứ cô thích, anh hoàn toàn thuận theo sở thích của cô.
Làm sao anh có thể biết rõ cách làm hài lòng một cô gái như vậy?
Chung Ý không khỏi thắc mắc liệu có cô gái nào khác đã nhận được sự ưu đãi từ anh trong hơn một nghìn ngày xa cách hoặc trước khi gặp cô hay không.
Nếu đạo diễn chịu trách nhiệm cho bộ phim tài liệu này không phải là cô, liệu anh có như thế này không? Anh không nói gì nghiêm túc, nhưng thực ra anh lại dịu dàng hơn bất kỳ ai khác.
Cố Thanh Hoài đứng lên, anh lấy tay xoa cổ, vẻ mặt mệt mỏi.
Chung Ý mím môi, ngập ngừng như muốn nói gì đó.
Cố Thanh Hoài cụp mắt xuống: "Em có gì muốn nói à?"
Mùi sữa tắm trên người anh xộc thẳng vào chóp mũi cô.
Chung Ý nhìn vào đôi mắt đen và trong suốt đó, im lặng rồi lắc đầu.
Cố Thanh Hoài đứng dậy đi về phía phòng ngủ, tay đặt lên tay nắm cửa nhưng chưa vội vào phòng, cuối cùng anh tựa lưng vào khung cửa một cách lười biếng: "Thật sự không có gì à?"
Nhịp tim của Chung Ý bắt đầu nhanh hơn, cô nhỏ giọng hỏi: "Hỏi gì anh cũng nói sao?"
Cố Thanh Hoài: "Tùy tình hình."
Anh vẫn giữ vẻ mặt cợt nhả, thấy khóe miệng cô hơi trễ xuống, anh nói khẽ: "Nhưng em có thể thử hỏi xem sao."
Chung Ý ngẩng mặt lên, nhìn anh mặc chiếc áo hoodie rộng thùng thình, dây quần thể thao không buộc, buông thõng ở đó.
Toàn thân anh toát lên vẻ “quần áo xộc xệch”, trong không gian chung vào đêm khuya tạo ra một bầu không khí đầy mờ ám.
"Nếu có một đạo diễn khác…" Chung Ý khẽ cau mày: "Anh cũng mặc như thế này à?"
Cố Thanh Hoài chớp mắt, cúi đầu nhìn lại mình, vẻ mặt vô tội: "Như thế nào? Áo quần rõ ràng vẫn đang mặc mà."
Chung Ý mặt mũi mỏng manh, hai má dần dần ửng đỏ.
Cố Thanh Hoài trêu chọc: "Hay là em tự tưởng tượng ra cảnh tượng không lành mạnh nào đó rồi?"
Chung Ý cau mày: "Em không có! Em không có! Anh nghiêm túc hơn đi! Đừng có nói bậy!"
"Lớn gan nhỉ?" Cố Thanh Hoài nhẹ nhàng đáp lại, giọng điệu trêu chọc.
Chung Ý: "Thôi, em không nói với anh nữa, em đi ngủ đây…"
Cố Thanh Hoài đặt tay lên nắm cửa, cảm giác mát lạnh khiến anh tỉnh táo lại, Chung Ý bước về phòng.
Đúng lúc này, có người túm lấy cổ áo sau áo hoodie của cô khiến cô khó cử động.
Theo lực kéo ấy, cả người cô bị kéo ngược lại, đến khi theo quán tính, lưng cô nhẹ nhàng va vào lòng anh.
Mùi sữa tắm sảng khoái trên người anh bao trùm lấy cô, Chung Ý bất ngờ, tim không tìm được chỗ dựa mà quên cách đập.
Chàng cảnh sát trẻ phía sau hơi cúi xuống, từng từ từng chữ rõ ràng truyền vào tai cô: "Em không cần ngại, ở nhà anh là đặc quyền của riêng em thôi."
Cố Thanh Hoài nhẹ nhàng nói, hơi thở ấm áp của anh phả vào tai và cổ cô.
Làn da ở đó rất nhạy cảm, hành động của anh khiến cô quên cả thở, như con cá nhỏ mắc cạn trên bãi cát bị người ta dễ dàng điều khiển, thậm chí còn có chút run rẩy.
Giọng điệu của anh bình tĩnh và nghiêm túc, như thể anh đang nghiên cứu một vụ án và cuối cùng cũng có câu trả lời cho câu hỏi của cô---
"Nếu là người khác thì không có khả năng này đâu."
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.