--- Vậy anh thật đúng là xui xẻo.
--- Anh không nghĩ vậy.
---Tất cả thời gian dành cho cô ấy đều đáng được ghi nhớ.
Giọng nói lạnh lùng của Cố Thanh Hoài vào lúc này thật nhẹ nhàng và bình thản, cứ như thể anh đã buông bỏ được quá khứ.
Buông bỏ sự thật rằng cô đã chia tay, buông bỏ sự thật rằng anh đã bị bỏ rơi, buông bỏ sự thật rằng quá khứ của họ không tính là gì, chỉ có thể hoài niệm.
Chung Ý quay mặt đi, không dám nhìn anh nhiều.
Làm sao anh có thể dịu dàng như vậy, làm sao anh lại không có chút tàn độc nào dù rõ ràng anh được mọi người đặt biệt danh là "Cố Diêm Vương" trong chi đội SWAT.
Cô thà là người bị chia tay, sau đó anh sẽ xấu xa hơn một chút, khốn nạn hơn một chút, có thể coi cô như kẻ thù hay chỉ đơn giản là phớt lờ cô.
Đừng đến đón khi cô rời bến xe buýt ở vùng quê vào ban đêm.
Khi cô chịu ấm ức quay phim với đại đội 1, đừng kéo cô về phía anh.
Đừng để cô đến nhà anh ở khi cô sợ hãi, không ngủ được cả đêm vì tai nạn bên ngoài khách sạn.
Đừng dẫn cô đi chạy bộ, đừng sử dụng robot EOD và Quy Lai để dỗ cô vui, đừng cho cô xem ổ cứng di động ghi lại toàn bộ cuộc đời binh nghiệp của anh và đừng đưa cô đi mua đồ ăn ngon...
Rõ ràng Chung Ý đã chuẩn bị sẵn rằng cả đời này của cô sẽ không có anh.
Nhưng khi cô thức dậy và nhìn thấy anh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/moi-tinh-dau-cua-em-thuoc-ve-anh/2710812/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.