Đây có phải là ảo giác?
Đây có phải là một giấc mơ?
Tầm nhìn mờ đi, trong đầu Chung Ý tràn ngập đủ loại giọng nói khác nhau.
Một giọng nói vang lên: "Anh ấy không cần mày! Anh ấy thương hại mày! Mày không xứng đáng với anh ấy! Anh ấy sẽ tốt hơn nếu không có mày!"
Một giọng nói khác phản bác lại: "Nếu mày cố gắng hơn nữa thì sẽ khỏe lại thôi. Mày có thể ở bên anh ấy..."
Khi còn là phóng viên, cô đã phỏng vấn người nhà của những bệnh nhân mắc bệnh nan y.
Người vợ mới cưới mắc bệnh hiểm nghèo, người chồng vì yêu vợ mà chịu đựng sự đau khổ tinh thần vô cùng lớn.
Mỗi ngày đều có thể nhìn thấy cô ấy, nhưng dường như ngay giây tiếp theo sẽ mất đi, việc đầu tiên khi mở mắt là tìm cô ấy.
Trong quá trình hóa trị, người vợ bị giày vò đến mức không thể nhận ra. Người chồng ngồi một mình ở hành lang bệnh viện vào đêm khuya không biết bao nhiêu lần, ôm mặt khóc thảm thiết, khi mở cửa phòng bệnh ra lại chuyển sang gương mặt tươi cười vui vẻ.
Sau khi vợ qua đời, anh ta khóc đến ngất đi, tỉnh lại thì tinh thần sụp đổ, suýt chút nữa tự tử.
Thế nhưng một năm sau khi cô gặp lại người chồng đó thì anh ta đã có một người vợ mới bên cạnh.
Có lẽ thời gian đã xóa nhòa mọi vết thương.
Sau khi bị bệnh, điều cô sợ nhất là để Cố Thanh Hoài biết, sợ trở thành gánh nặng cho anh, sợ anh thương hại cô mới ở bên cô.
Thế giới rộng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/moi-tinh-dau-cua-em-thuoc-ve-anh/2710825/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.