Đây có phải là ảo giác?
Đây có phải là một giấc mơ?
Tầm nhìn mờ đi, trong đầu Chung Ý tràn ngập đủ loại giọng nói khác nhau.
Một giọng nói vang lên: "Anh ấy không cần mày! Anh ấy thương hại mày! Mày không xứng đáng với anh ấy! Anh ấy sẽ tốt hơn nếu không có mày!"
Một giọng nói khác phản bác lại: "Nếu mày cố gắng hơn nữa thì sẽ khỏe lại thôi. Mày có thể ở bên anh ấy..."
Khi còn là phóng viên, cô đã phỏng vấn người nhà của những bệnh nhân mắc bệnh nan y.
Người vợ mới cưới mắc bệnh hiểm nghèo, người chồng vì yêu vợ mà chịu đựng sự đau khổ tinh thần vô cùng lớn.
Mỗi ngày đều có thể nhìn thấy cô ấy, nhưng dường như ngay giây tiếp theo sẽ mất đi, việc đầu tiên khi mở mắt là tìm cô ấy.
Trong quá trình hóa trị, người vợ bị giày vò đến mức không thể nhận ra. Người chồng ngồi một mình ở hành lang bệnh viện vào đêm khuya không biết bao nhiêu lần, ôm mặt khóc thảm thiết, khi mở cửa phòng bệnh ra lại chuyển sang gương mặt tươi cười vui vẻ.
Sau khi vợ qua đời, anh ta khóc đến ngất đi, tỉnh lại thì tinh thần sụp đổ, suýt chút nữa tự tử.
Thế nhưng một năm sau khi cô gặp lại người chồng đó thì anh ta đã có một người vợ mới bên cạnh.
Có lẽ thời gian đã xóa nhòa mọi vết thương.
Sau khi bị bệnh, điều cô sợ nhất là để Cố Thanh Hoài biết, sợ trở thành gánh nặng cho anh, sợ anh thương hại cô mới ở bên cô.
Thế giới rộng lớn như vậy, không có ai rời đi mà ai đó lại không sống được, không có cô thì Cố Thanh Hoài sẽ sống tốt hơn.
Tuy nhiên, anh lại nói với cô---
"Anh không thương hại em, anh thích em."
"Kể từ ngày gặp em, anh đã muốn em quay lại với anh."
Tất cả các tuyến phòng thủ đồng loạt sụp đổ vào lúc này, cả tiếng nói "Anh ấy không cần mày" và "Anh ấy thương hại mày" ngay lập tức bị trục xuất khỏi tâm trí.
Mưa lạnh tràn qua thành phố, mây đen dày đặc đột nhiên biến mất, cầu vồng treo ở phía xa phía chân trời, thế giới của cô bừng sáng.
Cố Thanh Hoài cất chiếc ô đen xuống, đưa tay về phía cô gái đang khóc: "Chúng ta về nhà đi."
Chung Ý cúi đầu, nước mắt rơi xuống mu bàn tay, làm ướt làn da cô.
Cô nắm lấy tay anh, cong đôi mắt đang khóc, nước mắt rơi xuống.
Không bao giờ buông tay nữa.
Cô đã ở trong nhà Cố Thanh Hoài được nửa năm, chưa bao giờ cô dám coi nơi này là "nhà" của mình.
Cô sợ rằng mình sẽ quá lưu luyến, quá tham lam, đến khi phải rời đi sẽ không thể buông bỏ.
Vì vậy cô chỉ dám nghĩ mình là người khách thuê nhà, một người bạn sống nhờ ở đây, một đạo diễn quay phim tài liệu sẽ rời đi bất cứ lúc nào.
Ấn mật mã trên ổ khóa, cửa mở ra, mùi cỏ tươi mát phả vào mặt. Quy Lai đã đợi ở cửa rất lâu, vẫy đuôi chào đón họ.
Kể từ giây phút này, dường như cô thực sự có thể gọi nơi đây là "nhà".
Cố Thanh Hoài cúi đầu hỏi cô: "Có đói không?"
Giọng nói của anh rất nhẹ nhàng và dịu dàng, khác hẳn với lúc ở sân tập.
Mọi thứ đều quá đẹp để có thể coi đây là sự thật.
Đôi đồng tử màu hổ phách nhạt của Chung Ý ngập tràn nước mắt, ẩm ướt và sáng ngời, cô khụt khịt và muốn khóc lần nữa.
Tất cả những hờn tủi, đau buồn mà cô trải qua trong những năm qua giống như đám mây đen đè nặng lên trái tim cô, nặng đến mức cô không thể thở được.
Nhưng làm sao tất cả có thể biến mất ngay khi anh nhìn cô dịu dàng như thế này.
Cố Thanh Hoài nhéo chóp mũi đỏ bừng vì khóc của cô, bất đắc dĩ nói: "Đồ mít ướt."
Áo khoác của cô đã ướt đẫm, khi nhìn thấy cô bên đường, trông cô thật đáng thương như một đứa trẻ bị bỏ rơi.
Anh đưa tay xoa đầu cô, giọng nói ấm áp: "Đi tắm rồi thay quần áo đi, anh nấu cơm."
Chung Ý gật đầu, dáng vẻ rất ngoan ngoãn nghe lời.
Cho đến khi nước nóng thấm vào cơ thể, nhiệt độ cơ thể ấm lên, hơi ấm tự do truyền đến tứ chi và xương cốt.
Chung Ý chìm đầu vào bồn tắm, mọi giác quan đều đóng lại, trong đầu chỉ còn lại giọng nói của anh.
"Anh thích em."
Những cảm xúc đến muộn màng và dữ dội sắp nhấn chìm cô, cô nín thở dưới nước, mặt đỏ lên trong im lặng.
Trong ba năm xa cách, hơn một ngàn ngày, ngày nào cũng ở trong địa ngục.
Cô muốn mơ thấy anh những cũng sợ mơ thấy anh, muốn quay lại quá khứ vô số lần, muốn sửa lại giấc mơ của mình vô số lần.
Mọi cố gắng đều vô ích, cô bị mắc kẹt ở sân bay trong ngày khởi hành, đuổi theo máy bay và bật khóc. Khi mở mắt ra, khóe mắt không còn gì ngoài nước mắt.
Ngoài cửa sổ vang lên tiếng pháo hoa, TV trong phòng khách đang chiếu chương trình Xuân Vãn với âm thanh sống động.
Mọi tủi thân, phiền muộn đều được giải tỏa, Chung Ý ngâm mình trong nước và mắt đỏ hoe.
Từ giờ trở đi, cô không còn phải sợ hôm nay, không còn phải sợ mơ thấy anh.
Không còn phải lo sợ anh sẽ cưới người khác, sinh con và sống đến đầu bạc.
Bởi vì Cố Thanh Hoài chỉ thuộc về cô mà thôi.
-
Đêm giao thừa.
Không còn là căn phòng trọ lạnh lẽo ở miền Nam, không còn là bàn ghế lạnh băng, không còn là những cơn ác mộng liên tiếp.
Khi cha mẹ gọi video, không cần phải gượng cười, không cần nghiến răng nuốt nước mắt vào trong.
Cô cười với đôi mắt cong cong, giơ cao điện thoại, phải để cả Cố Thanh Hoài và Quý Lai đều xuất hiện trên màn hình.
Trông giống như một gia đình ba người, cô ngọt ngào trộm nghĩ.
Âm cuối của Chung Ý vang lên: "Chúc mừng năm mới, cha mẹ!"
Cố Thanh Hoài cụp mắt xuống, lau đi mẩu vụn bánh quy trên khóe miệng cô, cười nói: "Chúc chú dì năm mới hạnh phúc."
Trên màn hình trông anh rất điển trai. Anh mặc áo hoodie và quần thể thao, mang năng lượng tươi mát của thiếu niên.
Khuôn mặt đó thì khỏi phải bàn, lông mày đen như mực, lông mi dày phủ một lớp ánh sáng ấm áp, sống mũi cao thẳng.
Mọi thứ đều đẹp như một giấc mơ.
Có bánh nếp mềm dẻo dính dính mà cô thích, trái cây ngọt lịm ăn không hết, còn có hạt dẻ rang đường mà Cố Thanh Hoài vừa bóc vỏ cho cô vừa xem TV, cô chỉ phụ trách ăn, vuốt lông cho Quy Lai, rồi nheo mắt cười xem TV, lén lút nhìn anh không biết bao nhiêu lần.
Thời gian đếm ngược mừng năm mới đã bắt đầu.
Chung Ý đếm ngược theo người dẫn chương trình trên TV, giây phút Tết đến, cô quay đầu lại nhìn anh: "Chúc mừng năm mới."
Đường cong lông mày của anh rất đẹp, anh nhẹ nhàng nói: "Chúc mừng năm mới, mèo."
Cô thích anh gọi "mèo", giọng điệu nhẹ nhàng và trầm lắng không thể tả, nghe rất hay.
Cô ích kỷ muốn ở bên anh một lúc, nhưng đôi mắt trong veo của anh đỏ hoe, hiếm khi mới được nghỉ ngơi.
Tắt TV, Chung Ý cong mắt mỉm cười: "Vậy..." Sáng mai gặp lại.
Mở mắt ra là có thể nhìn thấy anh.
Như vậy cô nhất định sẽ sớm tỉnh lại khỏi cơn ác mộng và không bị ma quỷ đuổi theo.
Nhưng trước khi cô nói ra câu "Sáng mai gặp lại", Cố Thanh Hoài đã xoa đầu cô: "Anh ru em ngủ."
Vào đêm giao thừa trước khi chia tay cô vẫn chưa bị PTSD, cô chỉ muốn được ở trong vòng tay anh thêm một lúc nữa.
Anh thực sự bị cô bắt nạt bởi vì cô bảo anh ru cô rồi ra sofa ngủ.
Cuối cùng, anh hôn cô và ôm cô. Quần áo xộc xệch, chìm vào mê đắm nhưng lại không nỡ chạm vào cô.
Anh cảnh sát vũ trang đẹp trai mỉm cười, dùng mu bàn tay che mắt, khàn giọng nói: "Để anh yên tĩnh một lát."
Và bây giờ, anh nói "Anh ru em ngủ".
Trong lòng cô cảm thấy ấm áp, ấm áp như thể đang ngâm mình trong suối nước nóng.
Chung Ý nghĩ đến ba từ không hợp lý: ôn nhu hương*.
[*] 溫柔鄉 - Ôn nhu hương:Cổ nhân xưa, khi nói đến việc trai gái ngủ với nhau, thương tránh những từ ngữ thô t ục, mà dùng những từ ngữ văn hoa đê thế vào. Ôn nhu (溫柔)có nghĩa là mềm mại. Hương (鄉)là nơi chốn, chỗ. Ôn nhu hương là chỗ mềm mại của nữ sắc làm đấm mê lòng người.
Cô muốn đắm chìm trong điều này đến hết cuộc đời, không muốn bất cứ điều gì khác.
Hạnh phúc tràn ngập trong cô như thủy triều dâng cao khiến ai cũng phải choáng váng.
Cô nhút nhát và dè dặt, niềm vui ẩn giấu trong khóe mắt và đôi mày thanh tú.
Hai mắt Chung Ý sáng ngời, giống như mèo nhìn thấy cá khô: "Thật không?"
Cố Thanh Hoài nhìn đôi mắt sáng ngời của cô, đột nhiên nhướng mày cười nói: "Anh Tiểu Cố của em đã lừa em khi nào chưa?"
Đôi mày và đôi mắt tràn ngập khí chất lãng mạn khiến người ta đỏ mặt, tim cô đập thình thịch, trong giọng nói mang theo ý vui khiến tai và trái tim cô ngứa ngáy.
Vui quá, vui đến mức sắp chết.
Cố Thanh Hoài thoải mái đi vào phòng của cô.
Không, nói đúng ra thì đây là phòng ngủ của anh, còn cô là tu hú chiếm tổ chim khách.
Nửa đêm, trai đơn gái chiếc, "chim khách" họ Cố rất bình tĩnh đi đến bên giường, bộ dạng uể oải ngồi ở đầu giường, chống hai tay sang hai bên người và nói: "Lại đây."
Chung Ý dùng mu bàn tay xoa xoa má, từ từ di chuyển sang bên cạnh anh, lên giường, đắp chăn mỏng che chóp mũi nằm xuống.
Đôi mắt cô cong lên thành hình trăng lưỡi liềm, lông mi rung rung, cô lẩm bẩm: "Anh có muốn... nằm xuống?"
Nói xong, cô đưa tay ra khỏi chăn, vỗ nhẹ vào vị trí bên cạnh.
Mái tóc đen của cô rải rác trên gối, dưới ánh đèn tỏa ra một màu như sa-tanh, ánh sáng ấm áp và bóng tối chiếu lên gò má cô, hiện rõ cặp mắt sáng màu đang nhìn anh, ươn ướt, đẹp đến mê người.
Yết hầu của Cố Thanh Hoài lăn tròn, anh dùng ngón tay véo má cô: "Em thật sự không coi anh là đàn ông phải không?"
Làn da trên đầu ngón tay anh mềm mại và ấm áp. Anh buông ra má cô ra, da mặt của Chung Ý mỏng đến mức dường như chỉ trong chốc lát đã đỏ bừng.
Những giọt nước mắt muốn rơi, những tủi hờn chua xót phát khóc, tất cả đã thoải mái tuôn rơi khi ngâm mình trong bồn tắm.
Bây giờ nhìn anh, cô chỉ muốn cười: "Vậy em sẽ nhanh chóng đi ngủ, anh có thể về phòng nghỉ ngơi sớm rồi."
Cố Thanh Hoài tắt đèn, trong phòng chỉ còn lại tòa lâu đài gỗ đang bật đèn ngủ.
Giọng nói của anh trở nên dịu dàng trong ánh sáng ấm áp: "Vậy thì em cũng khá chu đáo đấy."
Chung Ý nhẹ nhàng trả lời: "Bình thường thôi mà."
Trong phút chốc, cô từ một đạo diễn phim tài liệu lạnh lùng trở thành một đứa trẻ ngổ ngáo.
Cô có rất nhiều điều muốn nói, cô đã để dành ba năm rồi, muốn kể hết cho anh nghe.
Vì vậy, cô lại gọi tên anh: "Cố Thanh Hoài."
Khi cô nhìn thấy tên anh đứng đầu danh sách vào năm lớp 10, cô cảm thấy anh sẽ là một học sinh ưu tú lạnh lùng, nhưng không ngờ rằng thực tế anh còn tuyệt vời hơn thế.
Anh có lông mày rậm, mắt phượng, sống mũi cao, môi mỏng góc nhọn nhưng lại có màu đỏ. Anh là một chàng trai đẹp trai, tuấn tú.
Khi đó cô chỉ dám nhìn trộm anh. Làm sao cô có thể tưởng tượng được sau này hai người gần gũi thân mật*, cô sẽ bị anh đè lên cửa hôn đến mức không thở được.
[*] 耳鬓厮磨Thành ngữ tiếng Trung, miêu tả cảnh tượng nam nữ yêu nhau thân thiết, luôn đi cùng nhau
Cố Thanh Hoài "Ừm" một tiếng, nhìn cô trong bóng tối.
Chung Ý: "Váy cưới đó đã bị người khác đặt trước rồi."
Cố Thanh Hoài: "Váy nào?"
Chung Ý cảm thấy thất vọng: "Bộ em mặc hôm trước đám cưới của Triệu Tuyết Thanh đó."
Cô yêu nó ngay từ cái nhìn đầu tiên, thứ nhất vì nó quá đẹp, thứ hai là bởi đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy cô mặc váy cưới và đó chính là chiếc cô đã mặc.
Cố Thanh Hoài không nói gì, Chung Ý nhớ lại: "Anh quên hết rồi đúng không? Khi đó anh rất dữ."
Khóe miệng Cố Thanh Hoài cong lên: "Anh làm gì dám dữ với em chứ?"
Anh hiểu nhầm cô sắp kết hôn, trong đầu có những suy nghĩ rất vô đạo đức, tự hỏi giờ cướp dâu có muộn hay không.
Chung Ý nghiêm túc suy nghĩ, hình như là anh chưa bao giờ hung dữ với cô.
Chú chó alaska của Tạ Lẫm chạy lên sân khấu, chính anh là người kéo cô lại phía sau.
Khi đó, cô có cảm giác anh chỉ thuận tay giúp đỡ cô giống như cứu chó mèo. Ngay cả khi giật lấy bó hoa, anh cũng thản nhiên ném cho cô.
Bây giờ nghĩ lại, những rung động đó dần dần dâng cao lên.
May mắn thay, cô không bỏ lỡ mất anh, cô muốn sớm khỏi bệnh.
Cố Thanh Hoài nhìn đôi mắt càng ngày càng sáng của cô, không khỏi bật cười: "Không ngủ được hay không muốn ngủ?"
"Đi ngủ ngay đây" Chung Ý thuận miệng nói: "Em có một câu hỏi cuối cùng."
Cố Thanh Hoài đồng ý, Chung Ý xoay người đối mặt với anh.
Có chút ngượng ngùng, chăn đắp lên đôi má nóng bừng của cô: "Cô gái đó..."
Cố Thanh Hoài hơi nhướng mày: "Trừ em ra, anh còn có cô gái nào?"
Liệu lời nói của anh có thể tóm gọn lại thành: Anh chỉ có mình em.
Trong lòng Chung Ý tràn ngập sự ngọt ngào, tiếp theo cô nói một lèo cho xong: "Đồng nghiệp của anh hỏi anh, lãnh đạo nào đó đã giới thiệu cho anh một cô gái đang trong quân đội."
Ánh trăng chiếu xuống trên người anh, cho dù không nhìn rõ nhưng nét mặt rất sâu, mặt nghiêng vẫn đẹp như một bức tranh.
Cố Thanh Hoài: "Chưa gặp."
Chung Ý nhét chăn bông xuống dưới cằm, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Thế con gái của công ty robot EOD thì sao?"
Cố Thanh Hoài: "Không thích."
Khóe miệng Chung Ý không khỏi nhếch lên, trong giọng nói lộ ra ý cười, ngọt ngào và mềm mại: "Vậy anh đã từng rung động với ai chưa?"
Trong màn đêm tĩnh mịch, cô có thể nghe được nhịp tim của chính mình, cực kỳ rõ ràng.
Cố Thanh Hoài cười nói: "Có."
Nói xong, anh ung dung chờ đợi phản ứng của cô.
Đối mặt với Chung Ý đang vùi mặt trong chăn, đôi mắt mèo sáng màu của cô đột nhiên mở to.
Chung Ý cố gắng bình tĩnh: "Đẹp không?"
Cố Thanh Hoài nhàn nhạt liếc cô một cái, chân thành nói: "Đẹp."
Chung Ý tức giận đến không còn bình tĩnh nữa: "Khó quên không?"
Cố Thanh Hoài mỉm cười gật đầu: "Khó quên."
Khóe miệng Chung Ý hơi trùng xuống, tỏ vẻ mình rộng lượng: "Khi nào?"
Ba năm xa cách không dài cũng không ngắn, gặp gỡ ai thích ai cũng chẳng có gì kỳ lạ.
Bây giờ anh là của riêng mình chưa đủ sao?
Nhưng khi nghĩ đến cảnh anh cười với cô gái khác, nghĩ về cô gái khác, cô lại thấy buồn.
Nó chua chát như viên kẹo chanh mình tự ăn vậy.
Cố Thanh Hoài trầm ngâm một lát, giọng nói lạnh lùng: "Năm mười sáu, mười bảy tuổi."
Chung Ý bị ghen tị lấn át, hoàn toàn mất đi mong muốn trò chuyện.
Trong lúc tức giận quay người đi, cô nghe thấy giọng nói trong trẻo của anh có ý cười lọt vào tai: "Gặp em."
Pháo hoa nhỏ từng chiếc nổ tung trong lòng.
Chung Ý cắn môi, cô cười thầm, trợn tròn mắt, lại ngượng ngùng quay người đi.
Cố Thanh Hoài nhướng mày: "Hài lòng chưa?"
Giọng nói tươi cười đầy mê hoặc, đặc biệt trong trẻo và từ tính.
Cô bị quáng gà, không thể nhìn rõ nét mặt anh, nhưng cô có thể tưởng tượng ra những đường cong ở khóe mắt và khóe miệng anh.
Ánh trăng như nước chảy, pháo hoa sáng tối ngoài cửa sổ thắp sáng bầu trời, đêm Giao thừa là một đêm không ngủ.
Cô dần dần đến gần anh hơn trong bóng tối, mùi hương nhẹ nhàng trong lành và chữa lành của anh phả vào mũi cô, khiến cô cảm thấy yên tâm và ấm lòng.
"Ngủ đi, bình giấm."
Giọng nói của Cố Thanh Hoài mềm mại êm ái, so với trong mơ của cô còn dịu dàng hơn.
Chung Ý nhắm mắt lại, sau đó cô nghe anh nói: "Anh chỉ ở bên em."
-
Sáng sớm hôm sau, khi Cố Thanh Hoài mở mắt ra, bên cạnh anh đã không có ai.
Chiếc chăn đắp cho Chung Ý che kín người anh, nhưng không thấy cô đâu cả.
Anh đứng dậy mở cửa phòng ngủ, áo khoác, giày và chiếc túi vải cô thường mang đều không có ở đó.
Khoảnh khắc tiếp theo có tiếng bấm mật khẩu cửa.
Chung Ý quàng một chiếc khăn dày che gần hết khuôn mặt, trên tay cầm hai túi mua sắm đầy ắp.
Cô gặp Cố Thanh Hoài đang định đi ra ngoài, anh mặc áo khoác đen, quần thể thao màu đen, cô cười hỏi: "Anh đi ra ngoài à?"
Cố Thanh Hoài im lặng nhìn cô hồi lâu: "Em đi đâu vậy?"
Chung Ý kiêu ngạo cho anh xem món ăn ngon trên tay, giống như một đứa trẻ muốn có lời khen: "Em đi mua đồ ăn sáng!"
Không thể mãi là một con bọ gạo nhỏ bé có thể vươn tay xin quần áo và há miệng đòi ăn.
Khi cởi khăn quàng cổ, cởi áo khoác và treo ở hành lang, cô nghĩ, ngày sau vẫn còn dài.
Khi quay người lại, cô nhìn thấy Cố Thanh Hoài trên mặt không có nụ cười, khuôn mặt lạnh lùng tuấn tú.
Đôi mắt anh dán chặt vào mắt cô, quai hàm anh nghiến chặt, anh nghiêm túc đến mức đáng sợ và khó hiểu.
Khi không cười hay nói chuyện, anh có khí chất mạnh mẽ của một quân nhân. Anh thậm chí không cần phải cau mày cũng khiến mọi người cảm thấy hoảng sợ.
May mắn thay, cô chưa bao giờ sợ hãi trước ánh mắt của anh, cô nhận ra khuôn mặt đỏ bừng dị thường của Cố Thanh Hoài có gì đó không ổn.
Không cần suy nghĩ, cô đưa tay đặt lên trán anh, lòng bàn tay nóng bừng: "Sao nóng thế?"
Anh làm việc tăng ca liên tục nhiều ngày, không biết ngủ được mấy tiếng.
Hôm qua anh thấy cô biến mất nên đi tìm cô dưới mưa, sau đó lại ngồi bên giường suốt đêm.
Cố Thanh Hoài cụp mi xuống, mím môi mỏng thành một đường thẳng, không nói gì.
Chung Ý nhẹ giọng hỏi: "Cố Thanh Hoài, anh bị sốt rồi, em đưa anh đi bệnh viện nhé?"
Cố Thanh Hoài nhướng mi nói: "Không."
Chung Ý: "Nhưng..."
Cố Thanh Hoài cụp mắt xuống, đồng tử tối sầm, tỏa ra áp lực không thể bỏ qua: "Ngày đó em ôm anh."
Chung Ý bối rối: "Khi nào?"
"Dụ Hành bị thương, hôm em bị bệnh.” Chú cảnh sát sốt cao nhưng đầu óc vẫn rất tỉnh táo, liệt kê chi tiết tội ác của cô: "Em ôm anh ngủ không chịu buông."
Hôm đó cô mơ thấy anh lại rời đi, vừa khóc vừa nói: Anh đừng đi. Nếu anh đi, anh sẽ không bao giờ quay lại nữa.
Đó là lần duy nhất trong giấc mơ cô đuổi kịp anh trên máy bay đang rời đi. Cố Thanh Hoài ôm cô vào lòng và nói, Chung Ý, anh sẽ không đi nữa.
Đó không phải là một giấc mơ sao?
Lẽ nào là thật?
Hai má Chung Ý nóng bừng, cô không thể nói trôi chảy: "Ôm, ôm một tí thì sao? Có mất miếng thịt nào đâu..."
Thực ra trong mơ cô không hề ôm một tí, cô đã ôm rất lâu, còn ôm rất chặt.
"Chung Ý."
Cố Thanh Hoài tiến lại gần một bước, sau một khắc, mùi hương trên người anh tràn ngập.
Một nửa trọng lượng cơ thể của anh đè lên cô, túi mua sắm trên tay cô lặng lẽ rơi xuống đất.
Cánh tay quanh vai cô từ từ siết chặt, cằm anh tựa vào hõm cổ cô, một tư thế đặc biệt thân mật và lệ thuộc.
"Anh muốn đòi lại."
Vòng tay của anh sạch sẽ và ấm áp, anh bất ngờ ôm lấy cô, giọng điệu của anh giống như vẻ mặt khi3u gợi khi anh mười sáu mười bảy tuổi.
Nhịp tim của Chung Ý trở nên rất nhanh: "Vừa nãy không phải anh định ra ngoài à?"
"Ừm."
Môi anh ở bên cổ cô, hơi thở nóng ấm của anh phả vào tai cô.
Vành tai nóng bừng, trái tim ngứa ngáy. Chung Ý để mặc anh ôm, không dám nhúc nhích.
"Sáng nay tỉnh dậy không thấy em, anh tưởng em lại biến mất."
Giọng anh trầm khàn, giọng điệu rất nhẹ nhàng nhưng không giấu được sự tủi thân.
Anh là một chuyên gia gỡ bom của chi đội SWAT, người dám gỡ bom bằng tay không ngay cả khi không có thiết bị gây nhiễu che chắn. Anh vẫn rất bình tĩnh trước những quả bom có thể phát nổ bất cứ lúc nào.
Nhưng bây giờ, nỗi buồn bị đè nén mà Chung Ý chưa từng thấy trước đây đã biến thành một con dao đâm thẳng vào trái tim cô.
Hóa ra sự đồng cảm là có thật, cô đau đớn đến mức không thở được trong giây lát.
Chẳng trách khi mở cửa ra, anh giống như đang đi ra ngoài tìm người với vẻ mặt nghiêm túc như vậy.
Làm sao anh lại để cô bắt nạt như thế này? Làm sao một kẻ thối nát như cô lại có thể được anh coi như báu vật?
Bỏ đi thì bỏ đi, mất thì mất, tìm một cô gái khỏe mạnh để sống bình yên đến hết cuộc đời chẳng phải tốt hơn sao?
Tại sao lại phải sợ hãi lo lắng, sợ cô rời đi?
Hóa ra cô không phải là kẻ ngốc duy nhất bị mắc kẹt trong sân bay, cố chấp đuổi theo máy bay.
Ánh mắt Chung Ý nóng lên: "Anh không hỏi tại sao lúc đầu em nói chúng ta chia tay sao?"
Nặng nề như một con dao cứ tiếp tục khoét sâu vào trong.
Cô nói với anh rằng cô không còn thích anh nữa, nói với anh rằng trong lòng cô không có anh, lại nói với anh rằng cô thích người khác.
"Không quan trọng," Cố Thanh Hoài siết chặt cánh tay, giọng nói rõ ràng truyền vào tai cô: "Anh chỉ muốn em."
Mới sáng sớm mà anh đã làm cô khóc rồi.
Cô hạnh phúc đến mức muốn khóc.
Cảm xúc dâng trào trong lồ ng ngực, cánh tay của Chung Ý buông thõng bên hông lúc này đã vòng qua ôm lấy anh.
Một người rõ ràng thông minh và kiêu hãnh như vậy lại bị cô làm tổn thương tới mức này.
Bất kể lý do, bất kể kết quả, anh vẫn ôm cô, đau đớn khắp người.
Úp mặt vào vòng tay anh, Chung Ý khổ sở nghĩ về việc anh đã phải sống như thế nào vào ba năm trước, khi họ chia tay nhau và mẹ anh qua đời.
Cô đau lòng đến không thở được, tiếng khóc không thể kìm nén: "Cố Thanh Hoài, anh là đồ ngốc à?"
Cố Thanh Hoài tựa cằm lên vai cô, nghiêng đầu nhỏ giọng nói vào tai cô: "Đồ ngốc thích em."
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.