Quách Vị chỉ còn ấn tượng chung chung về những lời nói hành động của mình trong ngày đầu gặp gỡ.
Cố gắng nhớ lại, hình ảnh rõ ràng nhất xuất hiện trong đầu là khuôn mặt cười với đôi mắt cong tít của Nguyễn Diệc Vân khi đang nhìn mình.
Dù đã hồi tưởng vô số lần, Quách Vị vẫn rung động như thuở ban đầu.
“Hôm ấy em đã nghĩ gì lúc gọi anh?” Nguyễn Diệc Vân hỏi.
Bấy giờ ký ức của Quách Vị lại trở nên nhạt nhòa.
Cậu đoán, có lẽ khi ấy mình cũng chẳng có suy nghĩ hoàn chỉnh, chỉ thấy chuếnh choáng, phấn khởi, lâng lâng.
Nếu buộc phải trả lời, thì có lẽ chỉ là mấy câu nói ra vô cùng mất mặt như “Cậu ấy cười rồi” “Cuốn hút quá” “Sao lại đẹp đến thế”.
Cậu lặng thinh, Nguyễn Diệc Vân nói tiếp: “Suy nghĩ lúc đó của anh cũng gần giống em.”
Quách Vị phản bác ngay: “Sao thế được!”
“Tại sao không được?” Nguyễn Diệc Vân hỏi ngược lại.
“Em không phải kiểu người sẽ khiến người khác yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên.” Quách Vị đáp, “Trừ khi thẩm mỹ của anh khác với người bình thường.”
Nguyễn Diệc Vân bật cười: “Vấn đề không nằm ở nhan sắc của em. Khi ấy em rất… rất đặc biệt trong mắt anh.”
Quách Vị loáng thoáng hiểu được ý của y.
Điều đặc biệt không phải là bản thân cậu, mà là khoảnh khắc tình cờ xảy ra đúng vào thời điểm ấy.
“Anh may mắn cảm nhận được sự trói buộc từ nửa kia của mình trong kiếp này.” Nói đoạn, Nguyễn Diệc Vân lại cười, giọng điệu không che giấu được niềm vui và hạnh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/moi-tinh-dau-han-dinh/1452309/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.