Nguyễn Diệc Vân lẳng lặng nhìn cậu, không nói gì.
Quách Vị đành tiếp tục: “Nhớ anh, nên đến xem anh.”
Dứt lời thì vội ngẩng đầu chớp mắt. Nụ cười trên mặt Nguyễn Diệc Vân tươi hơn ban nãy, song vẫn làm thinh.
Quách Vị không vui lắm, cậu níu ngón tay Nguyễn Diệc Vân, “Sao anh không để ý em…”
“Đâu có.” Nguyễn Diệc Vân nắm lại cậu, “Đang nghe em nói đây.”
“Lúc nãy anh cũng không để ý tới em.” Quách Vị bảo.
Vừa nói xong thì nhận ra ngữ điệu của mình như đang làm nũng vậy, mắc cỡ quá.
Thế là nâng giọng, muốn khiến vẻ mặt mình trông nghiêm túc hơn: “Ý em là lúc nãy anh ra không nói gì với em cả.”
“Anh sợ ảnh hưởng em mà.” Nguyễn Diệc Vân vẫn dịu dàng, giọng thong thả, “Đã hứa không quấy rầy em, nhỡ làm trái lời, sau này em không chịu đến nữa thì anh buồn lắm.”
Quách Vị lắc đầu nguầy nguậy, “Không có đâu!”
Nguyễn Diệc Vân lại chỉ cười với cậu.
Quách Vị: “Chỉ trò chuyện vài ba câu như bây giờ… đâu ảnh hưởng gì, cũng phải nghỉ ngơi chứ, cân bằng giữa nghỉ, nghỉ ngơi và làm việc.”
Nguyễn Diệc Vân gật đầu: “Ừm, em nói đúng. Giờ đã nói rồi, em mau học đi.”
Quách Vị trợn tròn mắt, bàn tay đang nắm tay Nguyễn Diệc Vân cũng siết chặt.
“… Ôm một chút cũng không ảnh hưởng mà.” Cậu đề nghị.
Nguyễn Diệc Vân cực kỳ phối hợp, y lập tức nâng cánh tay còn lại ôm lấy cậu, còn bước lên nửa bước dán sát vào người cậu.
Quách Vị vùi mặt vào vai y, ngửi hương thơm thoang thoảng quen thuộc.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/moi-tinh-dau-han-dinh/1452365/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.