🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

33.

Tới một người thì tôi mắng một người, tới hai người thì tôi mắng cả đôi. Chưa từng sợ.

Mắng xong tiên sinh Giáp thì tôi mắng sang tiên sinh Ất: "Hôm đó tôi gặp tiên sinh Giáp và tiên sinh Ất trên phố.

"Tiên sinh Giáp kéo một sợi dây buộc lên đầu tiên sinh Ất, không biết là phong tục gì.

"Tôi nghe tiên sinh Giáp và tiên sinh Ất trò chuyện: Nhân khẩu đông vui phát đạt... gia súc thịnh vượng...

"Tôi thật sự thắc mắc không hiểu ý nghĩa, thì nghe tiên sinh Ất tiếp lời: Vượng, vượng, vượng!'

"Tiên sinh Giáp bị chọc cười, ném vài viên đại đầu cho tiên sinh Ất, tiên sinh Ất cũng vui vẻ, lại hô lên vài câu: Vượng, vượng, vượng.'"

Viên đại đầu* này là tiền xu lưu hành hiện nay. Mắng chửi như vậy thật sự rất thoải mái, nhưng cũng có phần thô tục.

* Viên đại đầu: đồng bạc có đúc hình đầu Viên Thế Khải phát hành vào những năm đầu thời Dân quốc, Trung Quốc.

Nên rất nhanh, tiên sinh Giáp và tiên sinh Ất đã phản công lại.

34.

Khi không mắng chửi lại được, họ bắt đầu chơi trò khác.

Tiên sinh Giáp là một nhân vật có chút bối cảnh.

Không biết từ đâu ông ta tìm ra bài viết của tôi, một bài tản văn tên 'Đại Bàng'.

Một bài viết hay về động vật, nhưng ông ta lại cứ nói là đang châm biếm chính quyền.

Lâu sau tôi mới nhớ ra, 'Đại Bàng' không hoàn toàn chỉ viết về động vật, chỉ vì từ 'âm hiểm' đồng âm, mà tôi đã viết để châm biếm người khác.

Nhưng tiên sinh Giáp lại xuyên tạc, rồi gán cho tôi cái mũ châm biếm chính quyền.

Rồi một ngày nọ, tại buổi tụ họp với các bạn học cũ của "Mênh Mang" ———— tôi bị bắt.

Tôi choáng váng.

Tiên sinh Giáp nhìn tôi với vẻ mộc mạc, cũng có chút ngạc nhiên: "Cô... chính là Bách Lộ?"

35.

Tôi đã nhanh chóng lộ diện. Ngày tôi bị bắt, tiên sinh Giáp còn liên lạc trước với bạn bè ở tòa soạn.

Ông ta quyết tâm muốn làm tôi mất danh dự.

Khi dẫn tôi đi, nhiều phóng viên tòa soạn tranh nhau "chụp chụp chụp" một trận ầm ĩ.

Họ đều có vẻ mặt viết rõ "Kiếm được rồi, chụp được tin lớn".

Ngày hôm sau, khắp phố đều là hình ảnh trắng đen của tôi bị bắt với vẻ mặt hoảng loạn.

Các bạn học cũ đến thăm tôi đưa cho tôi tờ báo.

Trên đó có tiêu đề: "Kinh ngạc! Nhà văn nổi tiếng Bách Lộ lại trông như vậy!

"Tiểu thuyết gia Bách Lộ bị bắt!"

Không có ngoại lệ, tất cả báo đều in hình tôi to ———— đôi mắt hoảng hốt và khuôn mặt còn hơi non nớt của tôi.

Tôi nhìn báo mà cảm thấy khó chịu, không phải vì họ mắng chửi tôi, mà vì tôi giờ không thể mắng chửi lại.

Tay tôi ngứa ngáy.

Anh trai tôi vẫn đang trên đường trở về.

Thật bất ngờ, Triệu Tề Hành lại đến trước. Hắn nắm chặt tờ báo có hình tôi, nghiến răng nghiến lợi hỏi tôi:

"Cô mới là Bách Lộ ư?!"

36.

Việc đã đến nước này, giấu giếm nữa sẽ không lễ phép.

Tôi đi vài bước, rồi ngẩng đầu: "Là tôi."

Hắn nhìn tôi chòng chọc một lúc lâu, rồi hừ một tiếng, quay đi.

Tôi cảm thấy hắn thật khó hiểu.

Nhưng nhanh chóng, lại có người mới đến thăm tôi.

Trong vài ngày qua, tôi gặp nhiều người hơn cả mười tám năm trước.

Sự việc tôi bị bắt lại một lần nữa gây ra sóng to gió lớn trong văn đàn.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.