Anh giật khóe môi nói: “Gọi là dì!”
“Không!”
Lại đồng thanh.
Trong sự việc này, hai mẹ con hiếm khi mà hiểu được ý của nhau.
“Con thích gọi là chị!” Nguyệt Nhi bĩu môi.
“Đúng vậy, kêu chị thì có sao đâu hả, tôi thích!” Lâm Mạc Ca cũng không hề yếu thế.
Mặt Quyền Giản Li đã đen đến cùng cực:“Nó gọi tôi là ba, gọi cô là chị, vậy không phải rối loạn...”
"Loạn cái gì?" Lâm Mạc Ca hỏi lại:" Anh có thể chú ý từ ngữ ở trước mặt con nít một chút không?"
“Hừ!
Anh hừ lạnh, quay đầu đi ngay.
Không ngờ đi vào trong phòng một chút mà đã ôm một cục tức to đùng!
“Tạm biệt, đi thong thả không tiễn!”
Lâm Mạc Ca cười hì hì nói, nhanh chóng khóa trái cửa lại.
Lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn vào ánh mắt của Nguyệt Nhi, cả hai đồng loát cong môi cười.
“Nhóc hư, biết ngay là con giả khóc mà!”
“Hì hì, chiêu này linh nghiệm nhất, bố hời sợ chiêu này nhất...” Nguyệt Nhỉ vô cùng đắc ý.
“Thật sao?” Lâm Mạc Ca có chút ngoài ý muốn, nhưng mà nhìn đáng vẻ lúc nãy của anh, hình như đúng là có tác dụng rất lớn.
Xem ra, sau này cô cũng có thể tham khảo. một chút...
Đùng!
Đóng sầm cửa phòng sách lại.
Cầm điện thoại lên, gọi đến một số điện thoại.
“Một lúc lâu sau, bên kia mới có người nghe máy: “Tổng giám đốc Quyền?"
“Ừ, anh còn giữa hồ sơ về người phụ nữ năm. năm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mommy-bao-boi-daddy-la-tong-giam-doc-sieu-quyen-luc/1344366/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.