"Anh mau lên đi, để thằng bé khóc thêm lúc nữa là khản hết cả họng bây giờ." Thủy An Lạc giậm chân nói.Cơ mà, cô lại bị Sở Ninh Dực kéo lên lầu cùng luôn, sau khi vào phòng, anh đặt Tiểu Bảo Bối vào tay cô, "Cái này anh không biết."Thủy An Lạc thầm khinh bỉ, không biết mà anh còn ăn nói hùng hồn thế à."Em dạy anh đi." Lúc Thủy An Lạc định mở miệng phải bác thì Sở Ninh Dực lại thốt ra bốn từ, mà bốn từ này đủ khiến Thủy An Lạc sững cả người.
Anh không hề nói cô tự đi mà làm, mà là...!“em dạy anh đi”!"Em mau lên đi, không lát nữa là con khóc khàn cả cổ bây giờ." Sở Ninh Dực vứt trả lại cô câu ban nãy.Thủy An Lạc khinh bỉ nhìn anh một cái, một tay ôm lấy con, một tay mở nước ấm, vừa mở nước vừa cởi quần cho con trai, sau đó dùng giấy ướt lau sạch mông cho thằng bé trước rồi mới đặt bé vào nước ấm để rửa mông.Sở Ninh Dực đứng cách đó không xa nhíu mày nhìn, đôi mắt nheo nheo khiến người ta không biết rốt cuộc anh đang nghĩ gì trong đầu.Thủy An Lạc thay bỉm mới cho Tiểu Bảo Bối.
Bé con được rửa sạch sẽ rồi liền cười tít mắt nhìn mẹ mình.
Cô cụng trán vào cái đầu nhỏ xinh của con trai trêu chọc thằng bé một hồi.Sở Ninh Dực đứng dựa một bên quan sát, ánh mắt đầy chán ghét nhìn về cái thứ bị nhét vào thùng rác kia."Nhìn rõ chưa? Lần sau tới lượt anh đấy." Thủy An Lạc bế con trai lên, hừ một tiếng."Chưa rõ." Sở Ninh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mon-dang-ho-doi-vo-cu-dung-chay-tron/1186747/chuong-206.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.