Lâm Thiến Thần run bắn cả người, cô ta nhìn về phía hai người vừa xuất hiện với ánh mắt khó hiểu.
Kiều Nhã Nguyễn quay lại, gương mặt vốn đang phẫn nộ liền tươi cười trở lại, Sở tổng vĩ đại đã tới rồi.
Mặc Lộ Túc thì hơi gằm mặt xuống, lộ ra chút cay đắng.
Sở Ninh Dực dắt Thủy An Lạc chậm rãi bước tới, lúc đi ngang qua Mặc Lộ Túc liền nhã nhặn nói: "Vừa rồi cảm ơn lời của bác sĩ Mặc, nếu không mọi chuyện sẽ khó mà tiến triển thuận lợi được như vậy".
"Có thể giúp đỡ được Sở tổng là tốt rồi, tôi còn có việc, xin phép đi trước.
" Mặc Lộ Túc khẽ gật đầu, sau đó nhìn về phía Thủy An Lạc.
"Đàn anh! ""Nếu bác sĩ Mặc đã có việc, vậy tôi cũng không giữ anh lại xem kịch nữa, dù sao đây cũng là chuyện xấu trong nhà.
" Thấy Thủy An Lạc định nói với Mặc Lộ Túc gì đó, Sở Ninh Dực liền vươn tay ôm cô vào lòng, cắt ngang lời cô.
Sắc mặt Mặc Lộ Túc lại càng sa sầm xuống.
Anh biết chuyện anh cần làm đã xong, logic của anh không phải không địch nổi mồm mép của Lâm Thiến Thần, chẳng qua anh muốn khiến Lâm Thiến Thần cảm thấy mình không phải là đối thủ của cô ta, đẩy thắng lợi của cô ta lên một tầng cao khác, như vậy thì Sở Ninh Dực mới có thể dễ dàng đẩy cô ta xuống với mức thương tổn cao nhất.
Một người đàn ông như vậy, thực sự quá là kinh khủng.
Kiều Nhã Nguyễn nhìn trái rồi lại nhìn phải, kiểu gì cũng thấy mùi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mon-dang-ho-doi-vo-cu-dung-chay-tron/1186782/chuong-223.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.