Thủy An Lạc về đến nhà, Tiểu Bảo Bối liền a a đòi bế, hai hàng lông mày cu cậu còn nhíu lại, như kiểu nếu lần này mà mẹ lại không bế con thì con sẽ khóc cho mẹ xem.Thủy An Lạc bế cậu nhóc từ trong xe ra, hôn chụt một cái lên gương mặt bụ bẫm của cu cậu: "Mẹ nhớ con muốn chết."Tiểu Bảo Bối nhe cái miệng nhỏ chưa mọc cái răng nào của mình ra cười với mẹ.
Sở Ninh Dực bước vào, đưa tay bẹo bẹo gương mặt bụ bẫm của cu cậu.
Thằng nhóc này càng ngày càng bụ bẫm, mặt cũng tròn trịa hơn lúc mới tới đây rồi, "Lâm Thiến Thần từ chức rồi." Anh thản nhiên nói.Thủy An Lạc nhíu mày, ban nãy đứng ở cổng trông thấy cô ta ra khỏi đó là cô đã biết rồi."Bình thường từ chức chẳng phải đều chờ phê duyệt một tháng à?" Thủy An Lạc lấy làm lạ hỏi lại, làm gì có chuyện phê duyệt nhanh như thế.Sở Ninh Dực ngồi xuống sofa, bình thản đáp: "Không có gì, chỉ là lúc quay về phải ký một hợp đồng sa thải thôi."Sa thải?Khóe miệng Thủy An Lạc hơi giật giật, anh zai à, như vậy không gọi là từ chức, mà là bị đuổi việc đó.Vậy nên, nếu Sở tổng mà ác lên một tí là ác hơn cô nhiều.
Lâm Thiến Thần bị anh vạch trần trước mặt bao người đã đành, vậy mà ngay đến cơ hội để từ chức cũng không có luôn.
Thủy An Lạc nghĩ, chắc giờ Lâm Thiến Thần muốn chết lắm đây."Anh với đàn anh hợp tác với nhau à?" Thủy An Lạc nhớ lại cuộc đối thoại kỳ quặc của hai người
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mon-dang-ho-doi-vo-cu-dung-chay-tron/1186801/chuong-231.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.