Thủy An Lạc tức giận trợn mắt nhìn anh, chân vẫn đứng yên không hề xê dịchTiểu Bảo Bối giơ tay tỏ ra đáng yêu một hồi nhưng phát hiện mẹ lại chẳng thèm nhúc nhích gì cả.
Cu cậu tủi thân, cái miệng nhỏ chìa ra để chuẩn bị một trận khóc thế kỷ của mình.Thủy An Lạc bại trận, đành phải ôm túi đi sang phía bên kia rồi trèo lên xe.Xấu xa, dám lấy con trai ra uy hiếp bà!Sau khi Thủy An Lạc lên xe, Tiểu Bảo Bối lập tức đổi hướng, cánh tay nhỏ ngắn cũn vươn ra, chờ được mẹ ôm vào lòng.Thủy An Lạc đặt túi xách xuống rồi đưa tay đón lấy Tiểu Bảo Bối.
Nhóc con sung sướng được mẹ đỡ lấy hai cánh tay nhỏ nhắn, nhưng còn hai cái chân ngắn một mẩu thì cứ đá đá nghịch ngợm."Đi đâu đây?" Thủy An Lạc lạnh lùng hỏi, tuy hôm qua anh đã giúp cô nhưng cô vẫn chưa có ý định để ý tới anh đâu."Hôm nay là sinh nhật bảy mươi tuổi của bà nội, phải đưa Tiểu Bảo Bối tới đó, thím Vu cũng biết!" Ý nói bóng gió là vì thím Vu biết cho nên mới giao Tiểu Bảo Bối cho anh, còn thím Vu thì vẫn cùng một phe với cô.Lại là tiệc mừng thọ bảy mươi tuổi?"Thế anh cứ mang nó đi đi." Thủy An Lạc cười lạnh, dù gì Tiểu Bảo Bốicũng là cháu trai của Sở gia, tiệc mừng thọ của cụ, nó tới cũng là chuyện bình thường, tất nhiên là cô sẽ không nói những câu như kiểu vì họ đã ly hôn nên không cho thằng bé tiếp xúc với người nhà bên đó, vì chuyện của người lớn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mon-dang-ho-doi-vo-cu-dung-chay-tron/1186937/chuong-317.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.