Tới ngã tư, xe của Mặc Lộ Túc và Sở Ninh Dực chạy về hai hướng khác nhau.Mặc Lộ Túc thấy xe của anh rời đi, khóe miệng lại nhếch lên, nhưng đó lại chỉ là một cái nhếch mép đầy giễu cợt.Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn Tiểu Bảo Bối bắt đầu nhắm mắt thiếp đi trong lòng mình, mặt lại sầm xuống."Mẹ con..." Sở Ninh Dực khẽ nói, trong giọng nói lại xen lẫn bất an, nhưng anh cũng không nói câu phía sau ra nữa.Mặc Lộ Túc lái xe đến trường, Thủy An Lạc theo anh xuống xe, đi vào canteen trường, vì Thủy An Lạc vẫn chưa ăn gì cả.May mà canteen của trường mười rưỡi tối mới đóng cánh cửa cuối cùng, để cho những sinh viên đi tự học lúc về vẫn có thể ăn được chút gì đó.Thẻ cơm của Thủy An Lạc để trong ví, nên lúc nào cô cũng mang theo bên người, vậy nên tất nhiên việc mua cơm cũng sẽ do Thủy An Lạc phụ trách vì Mặc Lộ Túc không có thẻ.Sau khi Thủy An Lạc gọi hai suất cơm xong liền ngồi xuống đối diện với Mặc Lộ Túc, thấy anh cứ ngồi ngẩn ra đó."Anh à?"Mặc Lộ Túc ngoảnh lại thấy thức ăn đang được đặt trước mặt, khóe môi anh hơi cong lên, sau đó cầm lấy đũa, "Lạc Lạc, em còn nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau không?"Thủy An Lạc nghiêng đầu, nghĩ một hồi rồi nói: "Đấy là hồi em học năm nhất, lúc xếp hàng mua cơm anh đứng phía trước em, nhưng thẻ cơm của em không có tiền, nên anh đã quẹt thẻ giúp em." Thủy An lạc chỉ tay về cánh cửa đối diện, "Chính là ở đó."Mặc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mon-dang-ho-doi-vo-cu-dung-chay-tron/1186962/chuong-330.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.