Thế có nghĩa là Tiểu Bảo Bối đang cầu tình thương vì họ vừa mới quên mất nhóc đấy à?Sở Ninh Dực vươn tay xoa lên cái đầu nhỏ của nhóc.
Tiểu Bảo Bối vẫnđang thút thít, chớp đôi mắt to ngấn lệ nhìn ba mình.Chờ đến khi Tiểu Bảo Bối chịu nín rồi, chỉ sụt sịt khua khua cái tay bé xinh, ê a không biết đang nói gì, nhưng ba mẹ không ai được đi đâu hết, chỉ cần một người đi thôi cậu nhóc sẽ khóc quấy liền."Chúng ta nói chuyện đàng hoàng với nhau đi." Sở Ninh Dực ngồi xuống bên cạnh Thủy An Lạc, lúc Thủy An Lạc định đứng dậy đi mất, anh liền nắm cổ tay cô giữ lại."Giữa chúng ta chẳng có gì để nói cả." Thủy An Lạc hất tay anh ra, ngồi xích sang một bên.Nhưng Sở Ninh Dực không chịu buông mà vẫn nắm chặt lấy tay cô."Trước kia anh nói với em, anh chưa từng thích người khác bao giờ là thật.""Thế còn Viên Giai Di thì sao?" Thủy An Lạc cắn răng.
Theo lý mà nói, Viên Giai Di là người đến trước cô, cô không có quyền để bụng.
Nhưng Sở Ninh Dực lại nói anh chưa từng thích Viên Giai Di, vậy cô phải nghĩ sao đây?"Viên Giai Di...""Anh đừng chối, hồi vừa mới cưới anh lạnh nhạt với tôi thế còn gì." Trước khi Sở Ninh Dực kịp mở miệng nói tiếp, Thủy An Lạc đã cắt ngang lời anh.Bị cô ngắt lời, Sở Ninh Dực suy nghĩ một hồi rồi mới nói: "Lạc Lạc, hồi đó anh thực sự không muốn kết hôn, nhưng chuyện đó không liên quan gì đến Viên Giai Di cả, mà bởi vì..."Thủy An Lạc đang chờ anh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mon-dang-ho-doi-vo-cu-dung-chay-tron/1186988/chuong-342.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.