Sở Ninh Dực cười khẩy, không cần biết kẻ đó là ai, anh sẽ không cho phép bất cứ ai làm tổn hại tới hai mẹ con cô.
Vì trời mưa to, gần như chẳng có mấy ai tới viện khám bệnh nên việc họ phải làm cũng chỉ là đi kiểm tra lại các phòng sau đó thay thuốc cho bệnh nhân là xong.
Kiều Nhã Nguyễn bình thường không có việc gì làm thì chỉ có ngủ.
Thủy An Lạc xem lại bản ghi chép, chốc chốc lại hỏi Kiều Nhã Nguyễn một câu.
Cuối cùng Kiều Nhã Nguyễn cáu quá mới gào lên nếu cô còn dám mở miệng hỏi nữa thì sẽ cắn chết cô, lúc này Thủy An Lạc mới chịu yên.
"Viện trưởng Kiều hôm qua vừa mới tổ chức đại thọ bảy mươi mà giờ đã lại tới vùng thiên tai cứu trợ rồi đấy.
" Một y tá vừa sắp xếp lại thuốc vừa nói.
"Ừ, Viện trưởng Kiều đúng là công dân xuất sắc mà, vừa rồi tôi thấy bác sĩ Lan hình như cũng chuẩn bị qua đó hay sao ấy, hơn nữa nghe nói lần này có mấy bệnh viện cũng cử người tới đó, ngay cả Mặc Lộ Túc cũng không ngoại lệ.
""Lần này mưa to quá, đã một ngày một đêm rồi, dự báo thời tiết còn nói không biết bao giờ mới ngừng, tôi thấy lo cho Viện trưởng Kiều quá.
"***Thủy An Lạc vểnh tai lên nghe bọn họ nói chuyện, thấy bọn họ đổi thuốc xong đẩy xe ra ngoài, cô cầm bút chọc chọc cằm mình.
Quay đầu lại thấy Kiều Nhã Nguyễn đã tỉnh, Thủy An Lạc vội mím môi, ýlà, lần này tao đâu có gọi mày!"Đàn anh cũng sắp
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mon-dang-ho-doi-vo-cu-dung-chay-tron/1186994/chuong-345.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.