"Cứu người, cứu người! " Người quân nhân đang đứng bên cạnh nói chuyện với cô vội bỏ cáng cứu thương xuống, sau đó chạy lên thượng nguồn cách đó không xa.
Thủy An Lạc đứng trong mưa lớn, thân thể run rẩy kịch liệt.
Cô không biết rốt cuộc mình đang run vì bị dầm mưa hay run vì cảnh tượng kinh khủng vừa rồi nữa.
Cô từng thấy cảnh người ta bị nước lũ cuốn đi trên tivi, nhưng đó chỉ là kỹ xảo điện ảnh, còn giờ mọi thứ đều đang sờ sờ ra ngay trước mắt cô.
Mặc Lộ Túc vừa đi đưa đồ quay trở lại liền nắm lấy tay Thủy An Lạc:"Lạc Lạc!"Có vẻ như Thủy An Lạc bị giật mình.
Cô run bắn lên, ánh mắt nhìn Mặc Lộ Túc cũng đã dần trở nên mờ mịt.
Mặc Lộ Túc nhìn viên quân nhân đang cứu người bên kia liền hiểu chuyện gì đã xảy ra, anh từ từ tiến sát lại khẽ nói vào tai cô: "Đừng nhìn nữa, em mau về đi, ở đây đã có anh rồi.
"Thủy An Lạc sợ đến ngây người, bị Mặc Lộ Túc đẩy quay người đi.
"Không được, bảo người nào nhẹ hơn tới đi, đừng đè gãy cành cây.
" Sĩ quan chỉ huy lớn tiếng kêu lên.
Cậu bé ban nãy vừa được Thủy An Lạc băng bó cho xong, vì bị sạt đất mà giờ đang bị nước cuốn đi, hai quân nhân khiêng cáng ban nãy đã bị trôi đi mất, còn cậu bé kia may mắn ôm được một thân cây, nhưng ngay phía dưới cậu lại là dòng lũ chảy siết.
"Không được, không được! " Sĩ quan kia vẫn tiếp tục gào lên.
Thủy An Lạc vẫn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mon-dang-ho-doi-vo-cu-dung-chay-tron/1187023/chuong-360.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.