"Được, nếu lần này cô dám lừa tôi, tôi đảm bảo cô sẽ chết không có chỗ chôn.
" Người đàn ông kia lạnh lùng nói rồi cúp luôn điện thoại.
Lan Hinh cười nhạt, "Thế phải xem xem anh có thể ra được khỏi đó không đã.
" Lan Hinh nói xong liền tắt máy, ném chiếc di động xuống hồ.
Đang định rời khỏi đó, Lan Hinh bỗng trông thấy hai bóng người cách đó không xa, là Kiều Nhã Nguyễn và Mặc Lộ Túc?Lan Hinh tò mò, thấy họ đi tới liền nhanh chóng trốn ra sau một cái cây.
Kiều Nhã Nguyễn hai tay bắt sau lưng, sóng vai bước đi cùng Mặc Lộ Túc.
Mặc Lộ Túc ngẩng đầu nhìn xa xăm, thản nhiên nói: "Vậy giờ Lạc Lạc đang ở bên Sở Ninh Dực à?"Kiều Nhã Nguyễn gật đầu, có chút cay đắng nói: "Thật ra anh biết em thích anh từ lâu rồi đúng không?""Nhã Nguyễn! ""Em biết anh định nói gì, hôm đó khi Phong Phong đưa em đi, thật ra anh đã thở phào nhẹ nhõm đúng không.
Anh không cấm em quấn lấy anh, thực ra cũng đều vì Lạc Lạc cả.
" Kiều Nhã Nguyễn mỉm cười, sau chuyện này mà cô còn không nhìn ra tâm tình của Mặc Lộ Túc nữa thì cô đúng là đồ ngốc mà.
Đêm hôm đó khi cô tranh chấp với Phong Phong, anh chỉ đứng bên cạnh lẳng lặng nhìn, tuy ngày đó mưa rơi rất lớn nhưng cô vẫn thấy rõ.
Vậy nên từ sau hôm đó cô đã tự nhủ với bản thân mình rằng, nên từ bỏ thôi.
"Nhã Nguyễn, giờ chúng ta như thế này là tốt rồi.
" Mặc Lộ Túc vẫn khôngcó chút tình cảm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mon-dang-ho-doi-vo-cu-dung-chay-tron/1187062/chuong-393.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.