Bước chân của Sở Ninh Dực hơi chững lại, trong mắt anh xẹt qua một tia cảm xúc khó hiểu, nhưng ngay sau đó vẫn kéo cửa xe ra rồi ném người vào trong."Ái..." Thủy An Lạc kêu lên một tiếng, còn chưa kịp ngồi dậy đã bị ai kia lao vào đè dưới thân.Cạch...Đây là tiếng khóa cửa xe."Không sao, anh sẽ dạy em trở thành người lớn!" Sở Ninh Dực thấp giọng thì thầm bên tai cô một cách mờ ám.Thủy An Lạc khẽ rên một tiếng, suýt nữa thì bị giọng nói gợi cảm chết người mang hàm nghĩa đặc biệt của Sở Ninh Dực làm cho kích thích đến bất tỉnh.Nhưng Sở Ninh Dực đâu cho cô quá nhiều thời gian để bất tỉnh, anh lập tức nhào thẳng tới, đẩy ngã, ăn...!ăn rồi lại đẩy ngã!Động tác này lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần.
Ngay lúc Thủy An Lạc cảm thấy mình sắp ngỏm đến nơi thì di động của Sở Ninh Dực bỗng vang lên.Anh cau mày nhưng không có ý định nghe điện, chỉ muốn tiếp tục tìm kiếm sự thoải mái, ngọt ngào thuộc về riêng mình trên cơ thể của cô.Thủy An Lạc lại cảm thấy thật phiền não, tại sao cô lại phải học múa chứ, tại sao? Tại sao chứ hả?Vì eo dẻo xương mềm cho nên Sở Ninh Dực mới có thể tìm mọi tư thế mới mẻ để hành hạ cô thế này."Điện, điện thoại..." Ngón tay của Thủy An Lạc bấu chặt vào bả vai của anh, giọng khản đặc kêu lên."Kệ nó!" Sở Ninh Dực vẫn tiếp tục làm chuyện của mình."Nhỡ mà có chuyện gì thì sao?" Thủy An Lạc mượn lực bám vào bả vai anh mà ngồi dậy, hai
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mon-dang-ho-doi-vo-cu-dung-chay-tron/1187083/chuong-403.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.