Thủy An Lạc nhìn theo ánh mắt của anh, vội bước tới cản lại tầm nhìn của anh: "Này, nhìn cái gì mà nhìn hả?"Sở Ninh Dực vươn tay đẩy nhẹ cô ra, đi tới cầm lấy hai con gấu con kia lên, "Đây là! " Là hai con gấu được đặt trên giường ngày bọn họ kết hôn thì phải.
Lần đầu tiên nhìn vào phòng tân hôn, anh nhớ mình từng vô cùng khinh bỉ hai con gấu nhỏ này.
Sau đó thì không thấy tăm hơi chúng đâu nữa, anh còn tưởng là người hầu đã dọn đi rồi.
Thủy An Lạc vội giật hai con gấu lại, ôm trong lòng mình quay lưng về phía anh ấp úng nói: "Không phải.
"Sở Ninh Dực hơi nhướng mày, giữa hai hàng lông mày có chút ý cười.
Anh từ từ bước tới sau lưng cô, hơi cúi người xuống ghé bên tai cô nói:"Không phải cái gì? Anh đã nói gì đâu?"Thì ra, cặp gấu này đã được cô mang đi.
Thủy An Lạc rụt cổ, muốn thoát khỏi hơi thở mờ ám của anh, nhưng phần hông lại đột nhiên bị bàn tay của anh ôm lấy.
Sở Ninh Dực hơi dùng sức, Thủy An Lạc vốn định thoát thân lại ngã thẳng vào ngực anh, lưng cô dính sát vào lồng ngực săn chắc của anh.
Hai tay Sở Ninh Dực vẫn giữ lấy eo cô, anh gác cằm lên vai cô, ghé bên tai cô nói thì thầm: "Sao lại mang đôi gấu này đến đây?"Để nhìn vật mà nhớ người, nhớ đến anh không được à?Thủy An Lạc căm tức nghĩ, người đàn ông này lần nào cũng dùng cái giọng điệu mờ ám gấp bội lần để hỏi cô, nhưng lần nào
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mon-dang-ho-doi-vo-cu-dung-chay-tron/1187162/chuong-442.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.