Sở Ninh Dực đặt máy tính xuống, ngồi xuống mép giường, kéo cô dậy, thấp giọng thì thầm hỏi: "Mẹ em nói gì rồi?"Mẹ cô ấy à?Thủy An Lạc nghiêng nghiêng đầu, sau đó khoanh chân ngồi dậy, nghiêm túc suy nghĩ.
Đúng là cô đang nghĩ một cách vô cùng nghiêm túc luôn đấy."Haiz...!hôm nay mẹ em kỳ lạ lắm." Thủy An Lạc vẫn cau mày nói, "Đầu tiên là nói đến chuyện giữ em ở lại đây không cho em đi nữa.
S au đó hình như lại nói hy vọng rằng em và anh có thể sống hạnh phúc bên nhau, cóphải là rất lạ không?"Sở Ninh Dực thoáng nhíu mày, nhưng chỉ một lúc sau anh liền hiểu ngay ra được là đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng anh cũng chỉ đưa tay lên xoa đầu cô chứ không giải thích gì.Mục đích của Long Man Ngân lúc đầu khi nói muốn bảo cô ở lại đây, chẳng qua chính là muốn xem thử thái độ của cô đối với mình, còn sau khi bà đã thấy rõ được tình cảm của con gái mình rồi thì bà cũng sẽ mong cô có thể được hạnh phúc bên người mình yêu rồi.Khóe môi Sở Ninh Dực thoáng cong lên, Long Man Ngân đồng ý cho cô ở bên mình, là bởi vì cô đã tỏ rõ thái độ không thể rời xa anh.Sở Ninh Dực nghĩ vậy, bất thình lình kéo người ta vào lòng sau đó cúi xuống hôn cô."Ơ..." Thủy An Lạc ngạc nhiên trợn tròn mắt, nhìn anh với ánh mắt không thể tin nổi, anh lại làm sao thế? Lên cơn à?Cô nhóc này của anh ngốc như thế, thật tốt!Anh không phải là Lạc Vân, cũng không khống chế được người
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mon-dang-ho-doi-vo-cu-dung-chay-tron/1187325/chuong-537.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.