Mặt của Thủy An Lạc hết nóng lại đen rồi trắng bệch, cuối cùng thì đỏ như con tôm luộc luôn!Chú Sở bình tĩnh lái xe không hề chớp mắt.
Ông thề là ông không trông thấy gì hết.Chiếc xe tiến vào khu nhà, chú Sở xách hành lý đi đằng sau còn Sở Ninh Dực ôm bé gấu con xuống xe.Những hành động của bé gấu con hôm nay hoàn toàn phù hợp với tạo hình của nhóc, từ đầu đến chân đều y như một chú gấu nhỏ.Thủy An Lạc vừa bước xuống xe đã run lên một cái, quả nhiên thời tiết ở đây hoàn toàn không so được với Provence.Sở Ninh Dực thấy cô run lên liền bước tới bên cạnh rồi kéo người vào lòng mình: "Lạnh?""Hơi hơi, nhanh nhanh lên còn về nhà thôi!" Thủy An Lạc vừa nói vừa thò tay vào túi xách lấy thẻ thang máy ra.
Sau khi quẹt thẻ còn phải chờ thang máy đi từ tầng mười sáu xuống, đột nhiên Thủy An Lạc cảm thấy có chút khó chịu.Thang máy vừa xuống, cánh cửa nhẹ nhàng kéo ra hai bên khiến mùi rượu nồng nặc bỗng chốc tản ra.
Thủy An Lạc vừa mới nhấc chân lên thì thấy một bóng người đang đứng trong góc thang máy."A..." Thủy An Lạc giật mình hô lên một tiếng sau đó trốn luôn vào lòng Sở Ninh Dực.Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn thì chỉ thấy người đàn ông kia mặc một chiếc áo khoác dài màu đen.
Người này cúi đầu rất thấp dường như chôn cả đầu bên trong cổ áo nên hoàn toàn không thể nhìn rõ là ai.Sở Ninh Dực nhẹ nhàng vỗ về Thủy An Lạc, sau đó anh nhíu mày kéo cô đứng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mon-dang-ho-doi-vo-cu-dung-chay-tron/1187354/chuong-553.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.