Đến khi Tiểu Bảo Bối giải quyết hết tất cả các vấn đề của mình xong, Thủy An Lạc giúp nhóc lau lau cái mông, sau đó bế nhóc trần trùng trục ra ngoài.
Khi đó Sở tổng vĩ đại vẫn còn đang rửa tay.Thủy An Lạc bĩu môi, chẳng phải chỉ là bị tè lên người có một lần thôi sao? Có ai làm ba mẹ mà chưa từng bị con cái tè lên người đâu cơ chứ.Cái bệch thích sạch sẽ này đúng là không thể yêu thương nổi.Phục vụ cho tổ tông nhỏ nhà mình ngủ nghê xong xuôi, Thủy An Lạc cũng buồn ngủ lắm rồi, nhưng cái vị tổ tông lớn kia còn chưa thèm ra khỏi phòng tắm.Thủy An Lạc đang mơ màng ngủ thì nghe thấy tiếng có người đi ra, một lát sau lại nghe tiếng có người đi vào, sau đó lại cảm giác được có người trèo lên giường.
Cô nhắm mắt nói: “Anh về phòng mình ngủ đi.”Sở Ninh Dực đưa tay tắt đèn rồi ôm lấy Thủy An Lạc từ phía sau, thấp giọng thì thầm bên tai cô: “Đồ ăn cháo đá bát!” Sở Ninh Dực nói rồi xoa thẳng tay lên mặt cô.“Anh làm gì thế, ngủ đi!” Thủy An Lạc trốn tránh bàn tay của anh, tức giận quay lại lườm anh một cái.Sở Ninh Dực hơi nhíu mày, đè thấp giọng thì thầm vào tai cô: “Khử độc!”Khử độc?Thủy An Lạc cúi đầu nhìn bàn tay của ai kia vẫn còn đang di di trên mặt mình!Má, đây là cái tay bị Tiểu Bảo Bối tè lên mà, sao anh ấy lại lau lên mặt cô như thế hả!“Sở Ninh Dực! Anh là đồ biến thái!” Thủy An Lạc cúi đầu định cắn lên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mon-dang-ho-doi-vo-cu-dung-chay-tron/1187443/chuong-615.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.