“Lạc Lạc.
” Người phía sau thấp giọng lên tiếng.
“Bọn em cãi nhau rồi, đây là điều mà anh muốn sao?” Thủy An Lạc khẽ cười nói, nhưng lại mang theo sự run rẩy nức nở.
“Thật tốt, anh nên thấy may vì hôm nay anh ấy đã xem trộm tin nhắn của em; Anh nên thấy may vì hôm nay anh ấy đã nổi giận ghê lắm, nếu không anh ấy đã không cãi nhau với em.
” Thủy An Lạc nói rồi từ từ đứng dậy, trả lại chiếc áo đang khoác trên vai mình lại cho anh.
“Đàn anh, chuyện đã qua hai mươi năm rồi, anh cứ nhất định phải đối đầu với anh ấy đến khi ngươi chết ta sống mới chịu dừng sao?” Thủy An Lạc bi thương gặng hỏi.
Mặc Lộ Túc siết chặt tay mình, “Lạc Lạc, em không hiểu đâu.
”“Em không hiểu, em cũng không muốn hiểu, em chẳng hiểu nổi ai trong các anh hết.
” Thủy An Lạc nói, xoay người định đi.
Có điều, khi bạn đang đau lòng, ông trời lại chẳng bao giờ thương bạn cả.
Bước chân của Thủy An Lạc khựng lại, giữa con gió thu, cách cô khoảng hai bước chân là ánh mắt lạnh như băng của Sở Ninh Dực.
Cô nghĩ, khoảng cách đó chính là khoảng cách giữa cô với mùa đông.
Sở Ninh Dực bước từng bước một về phía cô, giọng nói khi thốt ra càng thêm lạnh lẽo, “Sao hả, vội vàng đi tìm anh ta đến thế cơ à?”Từng câu từng chữ của anh tựa như bị ngâm trong băng giá.
Bởi vì lo cho cô nên anh mới xuống đây, không ngờ lại bắt gặp cảnh này.
Thủy An Lạc lùi lại phía
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mon-dang-ho-doi-vo-cu-dung-chay-tron/1187499/chuong-642.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.