Có lẽ là bởi vì, Thủy An Lạc căn bản không cần đến sự bảo vệ của cô nên cô mới thấy mất mát như vậy.Phong Phong post bài lên weibo xong, thấy Kiều Nhã Nguyễn vẫn đờ ra đó, nhưng anh không đứng dậy.Nhất thời cô ấy bỗng không còn ai để bảo vệ, chắc thấy hụt hẫng lắm.Nhưng đây chính là điều mà anh muốn.
Cô không phải là Kỳ Nhu, mà Thủy An Lạc cũng không phải Kiều Nhã Nguyễn năm đó.
Nếu cô ấy không thoát ra được thì bệnh chỉ ngày một nặng thêm mà thôi.Kiều Nhã Nguyễn đặt di động của anh xuống, sau đó đứng dậy định ra ngoài.Phong Phong nhổm người dậy.
Kiều Nhã Nguyễn trầm giọng mở miệng nói: “Đừng đi theo tôi!”Phong Phong hơi sững lại một chút, nghĩ trên người cô không có tiền cũng không có hộ chiếu, chạy cũng chẳng thoát, hơn nữa giờ cô đang cần thời gian để suy nghĩ, anh cho cô là được.Mùa thu ở Mỹ lạnh hơn ở trong nước nhiều, Kiều Nhã Nguyễn chỉ mặc một chiếc áo len đơn giản cho nên khi gặp phải gió lạnh cô không kìm được mà xoa xoa cánh tay của mình, lang thang trên đất nước xa lạ này.Có lẽ cô thực sự nên từ bỏ việc bảo vệ Thủy An Lạc đi thôi, giờ cô ấy đã có người cần phải bảo vệ, cũng đã có người che chở cho cô ấy rồi.Nhưng tại sao khi nghĩ vậy, trong lòng cô lại thấy trống rỗng thế này?“Đoàng đoàng...” Tiếng súng đột nhiên vang lên, Kiều Nhã Nguyễn bị giật mình, còn chưa quay đầu lại đã cảm thấy một cơn gió vút qua mặt mình, người kia đã nhanh chóng khống chế
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mon-dang-ho-doi-vo-cu-dung-chay-tron/1187556/chuong-684.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.