Chiếc xe chạy thẳng một mạch về nhà, Sở Ninh Dực cũng không tiếp tục hỏi vấn đề ngoài ý muốn kia là chuyện gì.Nhưng anh càng như vậy thì trái tim nhỏ bé tội nghiệp của Thủy An Lạc lại càng run rẩy.Dù sống hay là chết thì ít nhất cũng phải cho cô một câu nói chứ?Dựa vào sự hiểu biết của Thủy An Lạc đối với Sở Ninh Dực thì chắc chắn anh biết tỏng hết rồi, cho nên mới biểu hiện bình tĩnh như vậy.Nhưng Thủy An Lạc vừa về đến nhà đã bị con trai quấn lấy, vậy nên cô cũng chẳng còn tâm trạng đâu mà suy đoán tâm tư của Sở Ninh Dực nữa.
Tiểu Bảo Bối gần đây thích không dựa vào ngoại vật mà vẫn có thể đi lại hoạt động, cho nên Thủy An Lạc cơ hồ mỗi tối ăn xong cơm đều phải tập đi bộ với con.Con nhà người ta đều là đến một tuổi mới học đi, nhưng bảo bối nhà cô mới được mười tháng đã bắt đầu nung nấu ý đồ rồi.Thủy An Lạc đỡ cánh tay nhỏ bé của con trai dạy nhóc bước đi.
Tiểu Bảo Bối thích chí lắm, cố gắng bước từng bước về chỗ ba mình, vì để giúp nhóc có thể đi thẳng cho nên Sở Ninh Dực chỉ có thể liên tục đổi chỗ dưới sự yêu cầu hỗ trợ của Thủy An Lạc.Tiểu Bảo Bối cười khanh khách, đuổi theo không biết mệt.Cuối cùng Tiểu Bảo Bối còn chưa giận mà Sở tổng đã nổi giận rồi, vậy mà vẫn chưa xong hả?Sở tổng quyết định ngồi xuống sofa luôn không thèm động đậy nữa.
Tiểu Bảo Bối nhào qua ôm lấy bắp chân của ba tiếp
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mon-dang-ho-doi-vo-cu-dung-chay-tron/1187592/chuong-704.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.