“Nhóc con, giận dữ chẳng có gì tốt cả, đi lên nghỉ ngơi đi.” Long Nhược Sơ cười nói rồi bảo người phụ nữ kia đưa cô lên.Thủy An Lạc nhìn đám vệ sĩ xung quanh, giận dữ xoay người lên lầu.
Trông chờ Long Nhược Sơ thả mình ra căn bản là không có khả năng, còn không bằng nghĩ biện pháp liên hệ với Sở Ninh Dực.Nhưng liệu Sở Ninh Dực có biết rằng cô đang ở trong ngôi nhà của chính mình hay không đây?Bà cụ Long Nhược Sơ này thật thông minh, ai có thể nghĩ tới việc cô sẽ bị bắt cóc về chính căn nhà của mình cơ chứ.Thủy An Lạc về đến phòng, sầm một tiếng đóng cửa phòng lại.
Cửa sổ trong phòng đã bị đóng đinh bịt kín, cô muốn nhảy cửa sổ là chuyện bất khả thi.
Nhưng bên ngoài toàn là người của Long Nhược Sơ đang canh chừng, cô muốn chạy, khả năng lại càng không lớn.Dưới lầu, Long Nhược Sơ từ từ buông chiếc chén trên tay xuống.“Một đứa trẻ thông minh, đáng tiếc không phải là mắt tím, mong con bé có thể sinh được một đứa con gái có mắt màu tím.”Người hầu hơi khom lưng xuống bên cạnh bà ta, “Tông chủ, Tôn tiểu thư thông minh lanh lợi.
Con gái của tiểu thư nhất định cũng sẽ thông minh, lanh lợi như cô ấy.”“Tư liệu của Sở Ninh Dực đã tra được chưa?” Long Nhược Sơ bỗng lên tiếng hỏi.Người hầu lắc đầu, “Trừ việc anh ta là tổng giám đốc của tập đoàn Sở Thị ở thành phố A này ra thì quá khứ của anh ta hoàn toàn không tra được.”Khóe miệng Long Nhược Sơ hơi nhếch lên, bà thản nhiên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mon-dang-ho-doi-vo-cu-dung-chay-tron/1187714/chuong-773.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.