Sở Ninh Dực lắc đầu rồi túm lấy cổ áo của nhóc giữ nhóc lại.Sống lưng của trưởng phòng Kế hoạch lạnh toát, tất nhiên là anh có thể rồi, chỉ có tôi là không thể gặp người khác được thôi.Vậy nên tổng hợp lại thì kế hoạch cầu hôn mà Sở tổng muốn là phải đốt tiền, phải hoành tráng, phải khủng bố cỡ màn cầu hôn thế kỷ ấy!Tiểu Bảo Bối được ba mình đỡ lên, cái tay ngắn tũn kia kiêu căng gạt tay Sở Ninh Dực ra, con muốn tự đi cơ.Sở Ninh Dực nhướng mày rồi dứt khoát bế con trai lên.
Cái thằng nhóc thối này, đứng còn không vững mà đòi tự đi sao?“A~ di~ di~” Tiểu Bảo Bối lắc lắc cái bắp chân của mình giãy giụa.
Nhóc không biết nói chữ “đi” nên chỉ có thể kêu lên như thế thôi.Sở Ninh Dực ngẩng đầu lên: “Còn việc gì à?”Trưởng phòng Kế hoạch lập tức lắc đầu rồi xoay người chạy vội ra ngoài.Sở Ninh Dực cúi người đặt Tiểu Bảo Bối xuống đất, hai bàn tay đỡ dưới nách của Tiểu Bảo Bối, lẽo đẽo phía sau cùng nhóc tập đi.
Sau cùng anh gọi trợ lý chuẩn bị một cái thảm thật to để tiện cho Tiểu Bảo Bối tập đi bộ.Lúc Thủy An Lạc đến thành phố D thì đã là buổi chiều.
Lúc này Kiều Nhã Nguyễn và Phong Phong cũng vừa mới đến chưa bao lâu, hiện đang ở bệnh viện.Ba Kiều vẫn còn ở trong phòng cấp cứu chưa ra, mẹ Kiều ngồi trên băng ghế ngoài phòng cấp cứu khóc mãi không thôi.Kiều Nhã Nguyễn ngồi bên cạnh an ủi mẹ mình.Thủy An Lạc đã từng gặp mẹ của Kiều Nhã Nguyễn.
Trước đây
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mon-dang-ho-doi-vo-cu-dung-chay-tron/1187728/chuong-786.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.