Bước chân của Phong Phong hơi ngừng lại một chút nhưng không hề quay đầu lại.Kiều Nhã Nguyễn căng thẳng, từ từ bước tới.“Phong Phong, cảm...”“Từ này về sau, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa!” Phong Phong dứt khoát nói một câu, sau đó sải bước chân rời đi.Không bao giờ gặp lại, có lẽ cũng có thể tránh được việc làm tổn thươngđến nhau.Vì suy cho cùng chính Phong Phong cũng không thể nhẫn tâm làm tổn thương tới cô.Một câu cảm ơn của Kiều Nhã Nguyễn cứ thế bị Phong Phong bóp chết khi còn chưa ra khỏi miệng.Kiều Nhã Nguyễn nhìn theo bóng lưng dần trở nên mơ hồ của anh ta, hai bàn tay buông bên người siết chặt lại.
Cô hơi cúi đâu che đi sự tự giễu trong mắt mình.“Phong Phong, tạm biệt anh!” Kiều Nhã Nguyễn thấp giọng thủ thỉ một câu, khoảng cách giữa cô và Phong Phong đã không phải chỉ là vấn đề về Kỳ Nhu nữa rồi.Có lẽ như thế này mới là lựa chọn tốt nhất.Không thể yêu nhau thì thà rằng chẳng còn liên quan gì đến nhau nữa.Phong Phong bước ra khỏi bệnh viện, đầu không ngoảnh lại mà dứt khoát lái xe rời đi.Lúc trước anh ta vốn định để xe lại cho Kiều Nhã Nguyễn thuận tiện sử dụng, nhưng giờ có lẽ anh mang xe đi thì sẽ tốt hơn.
Giữa bọn họ sẽ chẳng còn bất cứ dính líu gì nữa.Dù thế nào Phong Phong cũng không ngờ được, trận đánh cược này người thua lại là anh ta.Phong Phong siết chặt vô lăng trong tay, cuối cùng gọi điện cho trợ lý của mình: “Giúp tôi đặt một vé máy bay tới Los Angeles!” Bộ phim còn chưa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mon-dang-ho-doi-vo-cu-dung-chay-tron/1187742/chuong-793.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.