Đùa à, bị cái tên keo cao su kia dính lấy, cô còn sống yên nổi không hả?Sở Ninh Dực hài lòng nhìn thái độ nịnh nọt của cô em họ nhà mình, thản nhiên nói: “Tạm thời thì chưa có việc gì cần em làm hết.
Anh chỉ cảm thấy em cũng không còn nhỏ nữa thôi.”Sắc mặt của Cố Thanh Trần chợt biến, biết ngay là lại bị anh họ bẫy mà, “Hơ, anh thích em gái người ta, nhưng chắc gì em gái anh đã thích ngườita chứ.”Sở Ninh Dực dựa vào ghế của mình, khẽ chuyển động cây bút trong tay, “Sáu năm rồi, dù chán ghét Viên Giai Di hay hành hạ chính bản thân mình, em cũng phải thừa nhân một điều, Lý Hạo đã chết rồi.”“Em không biết anh đang nói gì hết.” Cố Thanh Tràn nói rồi vội quay người bỏ đi, nhưng lúc đi, bước chân của cô đã trở nên chệnh choạng.Chiếc bút trong tay Sở Ninh Dực đã ngừng xoay.
Tâm tư của anh lại quay về chuyện ở sân bay, đoạn video bị xóa, vết máu, sự sợ hãi khó hiểu của Thủy An Lạc, tất cả là vì điều gì đây?Lúc Thủy An Lạc tới bệnh viện là vừa đúng một giờ.
Hiện vẫn chưa phải là giờ làm việc chính thức.
Lý Tử đang trong phòng làm việc xem tấm phim trước mặt.
Vì là người hướng dẫn Thủy An Lạc nên giờ anh dùng chung phòng làm việc với cô.Thủy An Lạc đặt balo xuống, mở máy tính lên.
“Anh chưa ăn cơm à?”“Ăn rồi.” Nói rồi, Lý Tử vẫy tay bảo Thủy An Lạc tới nhìn, “Xem cái này đi, viêm cơ tim.”“Viêm cơ tim?” Thủy An Lạc sững người, chưa kịp ngồi xuống
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mon-dang-ho-doi-vo-cu-dung-chay-tron/1187762/chuong-804.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.