Sở Ninh Dực lắng nghe động tĩnh bên trong phòng tắm.
Thủy An Lạc vẫn còn đang đánh răng rửa mặt.“Nếu thực sự muốn tốt cho tôi thì hãy tránh xa Thủy An Lạc ra.” Sở Ninh Dực nhàn nhạt mở miệng nói, “Còn nữa, đừng có gọi điện thoại cho cô ấy nữa.
Cô ấy sẽ không nghe điện thoại của cô đâu.” Sở Ninh Dực nói xong liền dập thẳng điện thoại.Thân thể Viên Giai Di run lên kịch liệt, cuối cùng ngã phịch xuống đất, sau đó quăng chiếc điện thoại trong tay đi.“A!!!!!!” Viên Giai Di hét lên một tiếng, vò đầu bứt tóc mình.
Cô ta không hiểu, tại sao Sở Ninh Dực lại có thể tuyệt tình với cô ta đến nước này.Sở Ninh Dực nói mình tác oai tác quái.
Anh ấy nói mình đang tác oai tác quái sao?Viên Giai Di quỳ rạp trên mặt đất, siết chặt hai tay, móng tay ghim vào lòng bàn tay, truyền đến cảm giác đau đớn.“Thủy An Lạc, Thủy An Lạc, Thủy An Lạc...” Viên Giai Di mở miệng gằn từng câu.
Mỗi câu đều hằn sâu hận thù.***Lúc Thủy An Lạc ôm Tiểu Bảo Bối đi ra, Sở Ninh Dực đang cầm di động đứng bên giường suy nghĩ.“Bạ bạ~” Tiểu Bảo Bối gọi daddy nhà mình rồi vươn bàn tay nhỏ xíu ra đòi bế.Sở Ninh Dực đưa tay đón lấy cậu nhóc, sau đó nhét di động vào trong túi mình: “Xuống ăn cơm thôi.”Thủy An Lạc bĩu môi, tất nhiên là cô phải xuống ăn rồi.Sở Ninh Dực đi tới cửa, vốn định nói gì đó, nhưng lại nghĩ đến việc điện thoại của cô không nhận được cuộc gọi lạ nữa nên anh thôi.Thủy An Lạc thay quần áo xong
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mon-dang-ho-doi-vo-cu-dung-chay-tron/1187784/chuong-816.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.