Bàn tay đang chống lên tường của Viên Giai Di thoáng siết chặt lại.Khóe miệng Thủy An Lạc hơi nhếch lên, “Viên Giai Di, đừng coi mình là thần thánh, tất cả mọi người phải quỳ dưới chân của cô.
Kỳ thực nói trắng ra thì, cô sống mà đến chính cô cũng chẳng biết mình là ai nữa kìa.
“Lời này của Thủy An Lạc, lực sát thương không hề kém so với Sở Ninh Dực một chút nào.Thân thể Viên Giai Di hơi run lên, rõ ràng là đã bị chọc tức.“Tức rồi à? Bởi vì tôi nói sự thật chứ gì.” Thủy An Lạc mỉm cười, từ từ tiến lại gần Viên Giai Di, “Viên Giai Di, thật lòng mà nói, cô cứ tiếp tục như thế này cũng chỉ nhận lại sự chán ghét của Sở Ninh Dực mà thôi.
Kể cả tôi với anh ấy không thể ở bên nhau tới cuối cuộc đời, nhưng người cuối cùng ở bên cạnh anh ấy chắc chắn cũng không phải là cô đâu.”Câu nói sau cùng, Thủy An Lạc ghé sát tai Viên Giai Di nói, rất nhẹ, nhưng nghe mà khiến con người ta cảm thấy thật tuyệt vọng.Thủy An cố gắng ổn định lại tâm trạng của mình.
Cô lùi lại một bước, “Viên Giai Di, nếu như tôi đã chuẩn bị sẵn cả khả năng phải rời xa anh ấy, tôi nghĩ, bất luận cô có làm gì thì cũng không ảnh hưởng được đến tôi nữađâu.”Cả người Viên Giai Di cứng đờ, nhưng cô ta lại không muốn phải chịu thua: “Thế nên cô đang tự thừa nhận ba mình là tội phạm giết người đấy sao?”Thủy An Lạc lùi đến một vị trí không cần phải ngẩng lên cũng có thể nhìn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mon-dang-ho-doi-vo-cu-dung-chay-tron/1187788/chuong-818.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.