Thế nên, người đó giống như là ba của họ vậy.Nếu như họ biết ba của mình bị sát hại, chắc chắn họ sẽ tự tay đâm chết kẻ thù đấy nhỉ.Mà người đó, rất có khả năng chính là ba của cô.“Lạc Lạc, Lạc Lạc...”An Phong Dương nhìn Thủy An ngẩn ra đó, không nhịn được mà gọi hai tiếng.Thủy An Lạc giật mình hoàn hồn lại: “A...”“Nhóc con đang nghĩ gì mà nhập tâm thế hả?” An Phong Dương vừa nói vừa tự đi rót một cốc nước.“Anh Xinh Trai này, em nói là nếu như, nếu như ông ấy bị người ta...”“Cậu đến đây từ lúc nào thế?”Thủy An Lạc còn chưa nói hết thì thanh âm của Sở Ninh Dực đã vang lên, đè luôn câu nói dang dở của Thủy An Lạc xuống.An Phong Dương quay lại nhìn Sở Ninh Dực vừa bước vào, anh khẽ đáp lại: “Vừa mới tới thôi.”Sở Ninh Dực đi tới mép giường rồi ngồi xuống.
Anh đưa tay sờ lên đầu cô, thấy vẫn còn hơi hâm hấp liền cau mày lại.“Lạc Lạc, em vừa nói nếu như gì thế?” An Phong Dương ngoảnh lại nhìn Thủy An Lạc rồi hỏi.Thủy An Lạc mím môi lắc đầu, Sở Ninh Dực còn ở đây thì sao cô dám hỏi chứ?Chỉ cần cô hỏi ra thì chắc chắn Sở Ninh Dực sẽ lập tức hoài nghi tại sao cô lại hỏi như vậy, đến lúc đó thì cô phải giải thích thế nào?Chẳng lẽ lại nói thẳng với anh rằng có khả năng hung thủ giết thầy của anh là ba em sao?“Em không sao là tốt rồi.
Gần đây trời bắt đầu đổ tuyết nên Mân Hinh không thể ra ngoài, nếu không hôm nay cũng sẽ tới.” An Phong
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mon-dang-ho-doi-vo-cu-dung-chay-tron/1187824/chuong-834.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.