Thủy An Lạc lại nằm vật xuống, Sở tổng làm gì, chưa bao giờ nói rõ nguyên nhân cho người ta biết cả.Kiều Nhã Nguyễn đang định nói gì đó, chiếc di động đang đặt trên giường lại đột nhiên vang lên.“Chủ nhân, chủ nhân, Tiên Nhi nhà người đang gọi, Tiên Nhi nhà người đang gọi.”“Mày để chuông kiểu gì thế?” Thủy An Lạc nhíu mày.“Chuông dành riêng cho Sở tổng nhà mày đấy.” Kiều Nhã Nguyễn cười tủm tỉm nói.
Cô đứng dậy lấy di động, nhìn ba chữ Sở Đại Tiên sáng loáng bên trên, cô không dám không nghe máy.“Alô, Sở tổng à, đã lâu không gặp.” Kiều Nhã Nguyễn mỉm cười mở miệng.“Hôm qua vừa mới gặp xong.” Sở tổng không chừa cho cô chút thể diện nào.Vẻ mặt tươi tỉnh của Kiều Nhã Nguyễn lập tức biến mất, quay về phía Thủy An Lạc dùng khẩu hình miệng nói: Nhìn coi mày nhìn trúng người đàn ông kiểu quái gì thế này?“Sở tổng anh có gì sai bảo?” Kiều Nhã Nguyễn ngoài cười nhưng trong không cười mở miệng hỏi.Thủy An Lạc đứng dậy, đi tới bên cạnh bàn mở bát mì Kiều Nhã Nguyễn vừa mới úp, bắt đầu ăn.Kiều Nhã Nguyễn bước qua đá cho cô một cái, “Mày làm gì đấy?”“Tao đói, lát nữa mày úp bát khác đi.” Thủy An Lạc nói xong liền cắm đầu vào ăn.
Cô còn chưa ăn cơm chiều đã bị Sở Ninh Dực đóng gói đưa tới đây rồi.Sở Ninh Dực nghe giọng nói bên kia, vươn tay day day trán của mình, úp mì sao?Cô nhóc kia thật là...“Chú Sở, quay lại đi.”Anh sợ ném cô ở trường học một tháng, lúc quay về bánh bao nhỏ của anh sẽ biến thành sợi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mon-dang-ho-doi-vo-cu-dung-chay-tron/1187875/chuong-865.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.