Nhưng sao hai người đàn ông cứ một mực bảo vệ cô này lại không thấy rõ được cơ chứ?Rõ ràng là cô bị vạ lây cơ mà?Là bị vạ lây đó!Ba cô không trả lời tin nhắn, hỏi chuyện Sở Ninh Dực thì anh cũng không muốn nói cho cô biết.
Thủy An Lạc nằm trên giường nhìn Sở Ninh Dực đặt Tiểu Bảo Bối xuống rồi lại nhìn lên trần nhà.
Một người đàn ông tự đại thì gọi là hết thuốc chữa.
Vậy nếu hai người đàn ông tự đại thì gọi là gì?Thế gọi là hết cứu triệt để hả.
Thủy An Lạc nghĩ, cả ba lẫn người đàn ông của cô đều tự đại đến nỗi hết cứu nổi rồi.
Sở Ninh Dực ngoảnh lại nhìn Thủy An Lạc còn đang ngẩn người ra đó, anh liền với tay tắt tivi đi.
“Vẫn chưa chịu ngủ à?”“Anh còn chưa xin lỗi em!” Thủy An Lạc hầm hừ nói.
“Lại muốn cãi nhau đấy à?” Sở Ninh Dực cười nhạt.
Thủy An Lạc vẫn cứng đầu: “Anh nói em không tin anh!”“Đây là sự thật!”“Sở Ninh Dực! Sao anh cứ nói chuyện vô lý như thế hả!” Thủy An Lạc đã có chút nóng nảy.
Nhưng Sở Ninh Dực hoàn toàn không có ý định tiếp tục giằng co với cô nữa mà dứt khoát nằm xuống đi ngủ.
Thủy An Lạc mím chặt môi lại rồi lấy cái gối đập vào người anh, sau đó đứng dậy bò xuống giường.
“Em đi đâu đấy?” Sở Ninh Dực trầm giọng nói.
“Anh tự đi mà làm người ủng hộ chủ nghĩa nam quyền của anh đi.
Em ra phòng khách ngủ!” Thủy An Lạc nói xong liền dứt khoát mở cửa đi ra ngoài.
Sở Ninh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mon-dang-ho-doi-vo-cu-dung-chay-tron/1187895/chuong-885.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.