Thủy An Lạc lại càng khinh bỉ Lạc Hiên hơn, nhưng cô không ngủ tiếp được nữa.
“Sao anh còn chưa ngủ thế?” Thủy An Lạc không nhịn được hỏi.
Lạc Hiên vẫn mặc bộ đồ lúc anh mới tới, có thể thấy anh chưa hề nghỉ ngơi chút nào.
“Canh cho em mà, nhưng em chẳng có lương tâm gì cả.
” Lạc Hiên thở dài nói.
Thủy An Lạc không cãi lại, lại quăng trả anh một ánh mắt: Vờ vịt, anh cứ tiếp vờ vịt tiếp đi, để em lấy bao bố của Lão Phật Gia ra cho anh vờ vịt tiếp nhé.
Lạc Hiên cười hiền: Anh trai em không cần bao bố cũng có thể vờ vịt thoải mái nhé.
Thủy An Lạc và Lạc Hiên cứ đáp qua đáp lại nhau như vậy, nhưng cô vẫncứ ngóng mãi ra ngoài, trời sắp sáng rồi, sao họ vẫn chưa trở về.
“Anh không phải bảo vệ Cố Thanh Trần à? Không phải anh nói họ sẽ không quay lại đây nữa sao?” Thủy An Lạc bỗng lên tiếng hỏi.
“Không sao, bên đó có người rồi.
” Lạc Hiên đáp lại.
Tiểu Bảo Bối ngủ rất sâu.
Nhóc con ngủ một mạch từ tối qua đến giờ vẫn chưa tỉnh dậy lần nào.
Thủy An Lạc cúi đầu nhìn, lại sờ tay lên mặt nhóc.
Tiểu Bảo Bối mím môi, bàn tay nắm thành nắm đấm nhỏ vẫn ngủ say tít.
Lạc Hiên nheo mắt lại nhìn cô, bỗng hỏi: “Em với Sở Ninh Dực còn định sinh con nữa không?”Thủy An Lạc bỗng run lên, quay lại nhìn Lạc Hiên.
Lạc Hiên nhún vai, ý rõ ràng đang nói: Em biết anh đang nói đến chuyện gì mà.
Tất nhiên là Thủy An Lạc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mon-dang-ho-doi-vo-cu-dung-chay-tron/1188034/chuong-1029.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.